Chương trước
Chương sau
Mười ngày rồi, Tố Tố qua bên ấy đã tròn mười ngày nhưng vẫn chưa có tâm tích gì…

Công việc của Thinh Thinh vẫn nhàn rỗi như thường lệ, còn Nguyệt Hạ Nam không hiểu vì sao dạo gần đây cứ đầu tấp mặt tối, dường như anh ấy cũng quên lãng chuyện cần nói với cô.

Cũng đúng, anh bận thế kia cơ mà, còn đâu thời gian, tâm trí để nhớ đến những chuyện nhỏ nhặt đó, vả lại cô cũng không giúp được gì cho anh.

Quả thật là vô dụng, quá vô dụng, haizz…….

Hôm nay là chủ nhật,

Thinh Thinh ngao ngán nằm dài người trên giường với cuốn tiểu thuyết trong tay, miệng không ngừng lẩm bẩm:”Ni Ni à, không biết Tố Tố bên ấy sao rồi nhỉ? Mười ngày rồi còn gì, vậy mà vẫn không nhận được tin gì từ cậu ấy.”

Ni Ni mắt vẫn đăm đăm không rời chiếc latop:”Mình cũng không nhận được tin gì từ cậu ấy. Chắc là qua bên đó bận sắp xếp việc học, thủ tục, chỗ ở này nọ nên chưa gọi cho hai tụi mình.”-Ni Ni bỗng ngừng giây lát:”Mà Thinh Thinh này, có chuyện này tớ không biết có nên nói cậu nghe hay không.”

Nghe thế Thinh Thinh ngạc nhiên quay đầu lại hỏi:”Chuyện gì? Cậu cứ nói đi.”

Ni Ni ngần ngừ, nửa muốn nói, nửa lại thôi:”Thật ra,…haizz….thật ra hôm cậu tăng ca Hà Vĩ Phong có uống say… đến tìm cậu nhưng đã bị tớ đuổi về rồi.”

Thinh thinh bất giác im lặng, cái tên Hà Vĩ Phong quả là có ma lực khác người, chỉ cần nghe đến tên hắn đều khiến cô muốn lảng đi không nhắc đến nữa.

Thấy cô thừ người ra Ni Ni lo lắng: “Thinh Thinh, cậu không sao chứ? Sao im lặng thế kia?”

Thinh Thinh vội lắc đầu:”Không có gì.”-Rồi nói với vẻ vô tâm:” Chuyện của hắn cậu không cần nói cho tớ biết.”

Nói thì nói thế nhưng trong lòng cô đâu có nghĩ vậy, chỉ cần nơi đâu có tên hắn lòng cô đều dậy sóng.

Thật sự cô rất muốn biết hắn kiếm cô để làm gì? Hành động hôm trước tại họp đêm của hắn là có ý nghĩa gì? Nhưng cô lại không dám đối mặt với con người ấy, cô sợ…sợ sẽ lại bị tổn thương, sẽ lại đau lòng khi chợt nhận ra tất cả chỉ là hư không, những thứ trước giờ có được chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh giấc tất cả sẽ tan biến.

Có thể mọi người ai cũng nghĩ hắn là một kẻ xấu xa, một kẻ đê tiện nhưng cô lại không tài nào có thể ghét hắn, cô không thể hận hắn, vì cô không nỡ…càng không nỡ thì người tổn thương lại chính là bản thân cô…

Có ai biết được chỉ có hắn mới là người luôn chịu đựng thức khuya cùng cô, luôn là người đợi cô out trước, luôn là người đợi cô cúp máy và luôn là người cuối cùng chúc cô ngủ ngon mỗi buổi tối,….chỉ có hắn..chỉ có hắn mà thôi….

Từng dòng tin nhắn cứ liên tục vây lấy tâm trí cô, không sai xót một li. Chắc có lẽ vì cô đã đọc nó đến hàng trăm hàng ngàn lần, nên giờ đây từng chữ, từng chữ như in xuất hiện.

“Sao anh không out trước?”

“Anh đợi em.”

“Em còn nhiều bài tập lắm, anh ngũ trước đi.”

“Không.”

“Thôi nào, ngoan đi ngủ trước đi. Em làm xong sẽ đi ngủ ngay mà.”

“Không thích, thích em ngủ cùng cơ. Không nói nhiều, chừng nào xong pm anh.”

…………………………

“Ngủ ngon nhé. *yêu nhiều nhiều*”

“Ngủ ngon, đừng thức khuya quá nha ;). Nhớ đắp mền cẩn thận đó *yêu em*.”

Thinh Thinh chợt lắc đầu, ngắt ngang những suy nghĩ trong lòng. Bỏ lại một câu thờ ơ rồi bước ra khỏi phòng.

“Mình đi mua đồ tí.”

Cô bước thật chậm, tâm hồn nặng nề hòa vào dòng người đông đúc ngoài phố.

Hà Vĩ Phong, người đã từng luôn làm cô vui, lại là người làm cô đau nhìu nhất, là người đã khiến cô bao lần nước mắt rơi…

“Tôi là đại boss mau mau nghe máy, tôi là đại boss..”

Tiếng chuông như đánh thức cô trở về thực tại, phá vỡ những mộng mơ, suy nghĩ vẩn vơ trong lòng cô, nó như một lời thức tỉnh trái tim nhỏ bé đang dần vỡ vụn.

Thinh Thinh sững người, ngơ ngác.

”Tại sao điện thoại cô lại có tiếng chuông này? Rõ ràng..rõ ràng cô không cài đặt nó cơ mà, còn là giọng của Hạ Nam nữa, rốt cuộc là anh cài từ lúc nào?”

Đầu dây bên kia, một giọng thiếu nữ quen thuộc vang lên:“Alo.”

“Alo,Diệu Diệu à.”

“Ừ.”

Ngạc nhiên này cứ nối tiếp ngạc nhiên khác khiến cô không khỏi tò mò:” Ủa?? sao cô lại dùng điện thoại của Luật sư Nam để gọi cho tôi, có phải công ty có chuyện gì gấp không?”

Đầu bên kia bỗng tức giận:”Việc này không phải nhờ phúc đức cô ban cho sao?”

Thinh Thinh vẫn chưa kịp hiểu gì, gì mà phúc đức cô ban, cô lại làm gì sai ư: ”vậy có nghĩ là sao ạ?”

Diệu Diệu có vẻ càng tức giận hơn, quát: “Cô còn hỏi nữa à, không phải vì cô luật sư Nam đâu ra nông nỗi này, không phải vì cô tôi đâu cần bây giờ phải lo lắng như vậy…cô..cô thật là.”

Thinh Thinh hốt hoảng:”Sao cơ? luật sư Nam thế nào ạ?”

Đầu bên kia lại tiếp tục vang lên những lời nói móc chua chát:”Tôi thật không hiểu cô có cái tài đức gì mà khiến anh ấy luôn bảo bọc như vậy. Tôi có gì thua cô chứ? Cô là cái gì, cô chỉ là một người mới tại sao anh ấy luôn quan tâm, chở che cô như vậy…Để công việc cô trong công ty an nhàn hơn, mà anh ấy đã ôm hết công việc về mình…Cô thật…thật quá đáng.”-Diệu diệu ngập ngừng, nghe như tiếng khóc nghẹn ngào:”Giờ thì hay rồi, loét dạ dày rồi, ngất xỉu ở công ty,may mà tôi lên công ty lấy tài liệu không thì thật không biết anh ấy giờ ra sao…”

Thinh Thinh bất giác như bị sét đánh.

Đôi tay cô run run, đẫm mồ hôi, giọng sốt sắng:”Sao ạ. Giờ anh ấy đang ở bệnh viện nào?”

Đầu dây bên kia bỗng im lặng, một lúc sau mới trả lời:”Anh ấy vừa mới mổ xong cần phải nghĩ ngơi.”-Nói rồi, Diệu Diệu báo lại địa chỉ rồi cúp máy.

Đầu óc Thinh Thinh bỗng trở nên trống rỗng hẳn, lòng rối như tơ, đau nhói.

Phải mổ ư??? Sao lại nghiêm trọng đến thế???

Diệu Diệu mắng rất đúng, tại sao cô lại vô dụng như vậy, chẳng những không giúp gì được cho anh mà còn luôn mang đến cho anh gánh nặng, rắc rối. Hà cớ gì anh lại đối tốt với cô như vậy, có đáng không…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.