Sáng sớm hôm sau, khi bình minh đã lên. Tiếng chim hót líu lo như đón chào một ngày mới. Từng ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào làm sáng rỡ một khoảng rộng của gian phòng ngủ. Ánh nắng rọi vào mặt khiến cho Thường Miên bị chói mắt. Theo thói quen cô giơ tay lên che bớt ánh nắng lại chợt cảm thấy cả người đau ê ẩm, nhất là cánh tay trái của mình, tại sao lại đau vậy nhỉ? Đầu óc cô dần dần tỉnh táo để hồi tưởng lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Cảm giác như có chút hoang đường giống như trong phim thần tượng mà cô và Tiểu Niệm vẫn hay xem. Nhưng nó lại đang xảy ra với cô. Nghĩ lại vừa cảm thấy tiếc nuối lại vừa cảm thấy bực mình. Tiếc là bởi vì anh ta quá mức đẹp trai nhưng lại không được ngắm lâu thêm chút nữa. Cô đảm bảo nếu để cho Tiểu Niệm biết có người đẹp trai như vậy thì chắc cô nàng sẽ mất ăn mất ngủ mấy ngày mấy đêm mất. Nhưng ngược lại, lại cảm thấy bực mình. Đã bị làm phiền lại không được xin lỗi mà còn bị anh ta hăm dọa. Hứ, còn lâu cô mới sợ. An Thường Miên cô là ai chứ? Tưởng dễ ăn hiếp lắm sao?
- Đồ điên.
Suy nghĩ miên man một lúc rồi cô rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân rồi đi ra nhà ngoài.
Cô vừa mới vươn vai, đã được mùi thức ăn thơm phức từ nhà bếp đưa lên mũi khiến cho bụng cô réo lên. Nhìn lên bàn ăn cũng đã được bày mấy đĩa thức ăn toàn đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-vuong-van/3418574/chuong-2.html