Cuối cùng đã hiểu, thì ra người này quen với chưởng quầy, may mà hắn không có ý xấu nếu không thì cũng khó mà giải quyết
Không ngờ giọng của Tạ Tinh rất vang, rất nhanh đã có một người đi ra
Trần chưởng quầy béo ục béo ịch, hơn nữa còn béo rất cân đối nhìn từ xa cứ tưởng đó là một trái bóng
Trần chưởng quầy đi ra chỉ thấy Tạ Tinh và Đinh Cầu, nhìn không giống người có tiền, y nhìn qua xung quanh và nói: “vừa nãy …”
Tạ Tinh cười to, nói: “Trần chưởng quầy ông quên ta rồi sao, lúc trước chúng ta đã từng làm ăn với nhau vài lần, chỉ là giờ gia đình ta làm ăn thất bại, cũng không còn cách nào khác, đành phải bán món bảo vật gia truyền của mình. Vì ta quen biết ông nên muốn bán bảo vật này cho ông, không biết Trần chưởng quầy có hứng thú không?”
Trần chưởng quẩy trực tiếp bỏ qua mấy câu đầu, nghe được mấy từ bảo vật gia truyền, lập tức hai mắt sáng rỡ, cười rất tươi: “À, nhớ rồi, nhớ rồi, mời vào trong ngồi”
Trần chưởng quẩy làm việc rất nhanh chóng, khi hai người ngồi xuống thì liền hỏi: “không biết tiểu ca có bảo vật gia truyền gì, có thể cho ta xem thử không?”
Tạ Tinh từ từ lấy chiếc đồng hồ giả ra nói: “Đây là một cái đồng hồ rất là thần kỳ, còn về việc thần kỳ như thế nào thì ông có thể tự mình xem xét…”
Thấy ông mập không trả lời, ngẩn người nhìn cái đồng hồ
“Này, Trần chưởng quầy …”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-vu-cuu-than/2713782/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.