Tạ Tinh kinh ngạc, khi bột thuốc màu hồng được bôi lên vết thương thì vết thương nhanh chóng lành lại ngay cả độc cũng từ từ tan đi, tuy không lành hẳn nhưng cũng không nặng như trước
“Đa tạ” Sau khi bôi thuốc, sắc mặt của cô gái tốt hơn nhiều
Tuy Tạ Tinh thấy loại thuốc này không có tác dụng nhiều với độc, nhưng không biết cô gái này dùng cách nào, có lẽ cô ta khống chế độc tố tụ lại một chỗ nhất định, nhưng không cần biết dùng cách gì, với kinh nghiệm của Tạ Tinh, cậu biết dây chỉ là tạm thời áp chế độc tố phát tán mà thôi
Nhưng cô ta có thể áp chế được độc tố không phát tán làm Tạ Tinh rất kinh ngạc, không lẽ đây chính là nội công trong tiểu thuyết?
“Chuyện hôm nay đừng có nói với ai hết, chuyện này đối với ngươi mà nói không phải chuyện tốt đâu” nói xong cô gái đứng vậy muốn rời khỏi
Tạ Tinh ngơ một lát, nghĩ là đầu ta có vấn đề chắc, mấy chuyện này mà lại đi kể với người khác: “Vết thương của cô nặng như thế, bây giờ đi, có ổn không đó?”
“Không cần ngươi quản” cô gái nói xong, quay đầu rời đi, nhanh chóng biến mất trước mặt Tạ Tinh
Tạ Tinh lắc đầu, tuy cô thắng được ta một lần, nhưng cũng vì ta mà cô không chết, với lại là cô tự muốn đi, sau này cũng không liên quan để ta.
“Tinh ca, huynh làm gì mà nãy giờ không vào ăn cơm” Đinh Cầu thấy Tạ Tinh mãi không vào ăn cơm liền ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-vu-cuu-than/2713781/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.