Về đến nhà, Lâm Nghiên Hy tâm trạng không tốt tắm xong liền đi ngủ, cho Tuệ Mẫn về biệt thự phía trước nghỉ sớm, nếu cần sẽ gọi điện thoại.
Có điều Tuệ Mẫn vẫn không an tâm, vả lại nếu để Kiều Lục Nghị biết cô không làm tròn nhiệm vụ chắc chắn sẽ tiêu đời. Tuệ Mẫn ngồi ở sofa trong phòng ngủ, kiên trì dõi theo Lâm Nghiên Hy nằm trên giường hơn nửa tiếng, không thấy động tĩnh là mới rón rén ra ngoài.
Tuy mắt không còn nhìn thấy, bù lại thính giác của Lâm Nghiên Hy vô cùng nhạy, nghe được tiếng đóng cửa cô liền trở người, nước mắt rơi trong thầm lặng.
Lâm Nghiên Hy không có tiền, cũng không có tự do, dù được Kiều Lục Nghị đối xử tốt đến đâu thì cô vẫn luôn cảm giác bị gò bó ngột ngạt, làm gì hay ở đâu cũng có người theo sau giám sát.
Cô muốn được trở về khu huấn luyện, được cầm súng luyện tập, tự do tung hoành trên thao trường, chứ không phải làm một con búp bê hỏng bị nhốt trong lồng kính.
Lát sau cửa phòng bật mở, Kiều Lục Nghị lại về sớm, thông thường hơn mười giờ mới trở về, nay chỉ hơn chín giờ một chút đã có mặt ở nhà.
Nghe tiếng Lâm Nghiên Hy liền nhắm mắt vờ ngủ, hơi ấm tỏa ra từ người Kiều Lục Nghị càng lúc càng gần. Cô cảm nhận được nụ hôn trên tóc mình, rồi lại nhận thấy hơi ấm xa dần.
Kiều Lục Nghị tắm xong ra ngoài, trước khi đi ngủ còn cẩn thận thoa thuốc cho Lâm Nghiên Hy. Nhưng phản ứng ngại ngùng cố khép chân của cô đã tố cáo việc cô giả vờ ngủ.
Thoa thuốc xong, Kiều Lục Nghị lên giường vùi mặt vào cổ Lâm Nghiên Hy, do bị nhột mà cô bật cười vội đẩy người anh ra.
Kiều Lục Nghị chuyển người nằm xuống bên cạnh, ôm Lâm Nghiên Hy vào lòng, thủ thỉ hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không?"
Lâm Nghiên Hy khựng người vài giây, chuyện xảy ra ở siêu thị thoáng qua đầu, cô vẫn tự lừa dối bản thân đã quên đi.
"Không có."
"Thật?"
Đôi môi Lâm Nghiên Hy mím nhẹ, tiếp tục phủ nhận: "Thật."
Qua vài giây im lặng như dò xét, Kiều Lục Nghị chỉ "ừm" một tiếng, sau đó không hỏi gì thêm. Thật sự trong lòng Lâm Nghiên Hy không thoải mái, muốn nói ra nhưng lại không dám.
Đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, Lâm Nghiên Hy cũng hạ được quyết tâm thoát khỏi nghịch cảnh hiện tại. Cô đưa tay sờ mặt Kiều Lục Nghị, chạm đến vết sẹo dưới mắt anh.
"Nghị, em muốn nhìn thấy gương mặt của anh."
Kiều Lục Nghị im lặng không đáp, đáy mắt sâu hút cũng khó tránh sự dao động. Bác sĩ điều trị cho Lâm Nghiên Hy từng khẳng định do di chứng vết thương ở đầu khiến cô bị mất thị giác, nếu dưỡng thương tốt kết hợp trị liệu sẽ có thể tự bình phục.
Lo Lâm Nghiên Hy trị liệu bằng phương pháp châm cứu sẽ đau là có, không muốn cô nhìn thấy trở lại cũng có.
Chỉ cần cô giống như hiện tại thì tất cả những việc cô làm sẽ đều phụ thuộc vào anh, nửa bước cũng sẽ không thể chạy trốn khỏi anh.
Nhưng Kiều Lục Nghị biết rõ chuyện này chỉ kéo dài được một thời gian, khi cô lấy lại được ánh sáng cũng sẽ giống những người khác sợ hãi xa lánh anh.
Mãi không nghe tiếng Kiều Lục Nghị trả lời, tia hy vọng nhỏ nhoi trong Lâm Nghiên Hy sắp lụi tàn. Cô thẫn thờ rụt tay về, hàng mi rũ xuống khiến đôi mắt buồn thêm phần ảo não.
Dù thất vọng nhưng Lâm Nghiên Hy không trách Kiều Lục Nghị, cũng có thể mắt cô đã vô phương cứu chữa.
Sáng hôm sau, Kiều Dương đưa một vị bác sĩ đến, người này đứng đầu khoa trung y trong bệnh viện, tuổi tác tuy đã cao nhưng có rất nhiều năm kinh nghiệm về chữa trị bằng phương pháp châm cứu.
Ngay khi biết được bản thân sẽ được chữa trị, Lâm Nghiên Hy lập tức nghĩ đến Kiều Lục Nghị đầu tiên, tối qua tuy anh không nói đồng ý nhưng lại âm thầm sắp xếp bác sĩ cho cô.
Lúc bác sĩ đến đã qua chín giờ, khi Lâm Nghiên Hy thức dậy chỉ có Tuệ Mẫn bên cạnh, thế nên cô vẫn đinh ninh Kiều Lục Nghị đã đến sòng bạc làm việc.
Chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, Lâm Nghiên Hy được thực hiện buổi trị liệu đầu tiên.
Từng cây kim lần lượt ghim vào da đầu, đau đến thấu tận tâm can, Lâm Nghiên Hy nửa tiếng than vãn cũng không dám phát ra mà ngồi yên nắm chặt tay, cắn môi dưới chịu đựng.
Mà ở góc sofa cách đó không xa, ánh mắt của Kiều Lục Nghị dán chặt vào Lâm Nghiên Hy, ấn đường cũng vô thức cau chặt lại theo nét mặt nhăn nhó chịu đau của cô.
Buổi trị liệu đầu xem như tương đối suôn sẻ, nhưng do mới không quen mà sắc mặt Lâm Nghiên Hy không ổn lắm.
Trước lúc Kiều Dương cùng vị bác sĩ ra về, anh đến cạnh Lâm Nghiên Hy vỗ vỗ vào vai cô cổ vũ, lén liếc trộm mặt mũi sa sầm của Kiều Lục Nghị, cố ý nói: "Nghiên Hy, em cố gắng thêm một thời gian nữa nhé, sẽ sớm nhìn thấy lại thôi. Có điều... anh Nghị nhìn thấy em chịu đau thế này, chắc là không đành lòng cho em chữa trị nữa đâu."
Lâm Nghiên Hy rất nhanh nhận ra ý tứ trong lời nói của Kiều Dương, đợi anh cùng vị bác sĩ ra về, cô mới cất tiếng gọi: "Nghị, anh đang ở đây đúng không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]