"Kỳ Hưng, liên lạc vị khách muốn mua tranh đi!"
Đang nhai miếng cơm, nghe tin lạ, Kỳ Hưng sững sờ nhìn trân vào mặt Lâm Chính.
"Tìm chữ 'dễ lừa' hả?"
Đúng là đa nghi như Tào Tháo! Nghi đâu trúng đó. Kỳ Hưng áy náy: "Cậu bán tranh?" Chuyện lạ khó tin nghen.
Nếu trời đang quang, ai đó dự đoán một giây sau nổi sấm, nổi bão Kỳ Hưng còn tin. Chứ chuyện Lâm Chính bán tranh...không đời nào xảy ra.
Kỳ Hưng nhớ từng có một vị khách sộp tha thiết ngỏ ý trả giá cao để sở hữu một bức tranh 'thiếu nữ bên hoa bồ công anh'. Nhưng Lâm Chính đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn, nói thẳng: "Tranh là kỉ niệm thanh xuân của tôi.
Không ai đem bán kỉ niệm. Mong anh thông cảm cho!" @
Vậy mà...Đùng một phát nói bán là bán. Trống ngực Kỳ Hưng đấm thình thịch, đôi mắt ngỡ ngàng dán chặt trên mặt Lâm Chính.
"Nhìn tôi làm gì? Nếu không phải chuyện tốt cậu làm... có chết tôi cũng không bán đi một bức nào!
Ngày mai, cậu đi làm thủ tục nhập học và tạm ứng học phí trọn gói cho Bảo Ngọc!"
Trước khi ra khỏi phòng ăn, lòng anh bất an dặn thêm Kỳ Hưng: "Đừng để cô ấy biết tôi đã biết chuyện! Cậu dám bép xép nửa lời hay để lộ dù một chút, Lâm Chính tôi không cần cậu theo nữa!"
"Vậy cô ấy hỏi tiền đâu tôi đóng học phí, tôi phải nói sao?"
Lâm Chính quay lại. Đôi mắt đen như mang hai phi tiêu phóng thẳng vào miệng Kỳ Hưng: "Biết bịa chuyện đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trong-day-mat/3715107/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.