Đêm mười sáu, vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng phía đằng đông. Một vòng tròn đầy đặn viên mãn nhưng nhìn kiểu gì Bảo Ngọc cũng thấy lành lạnh cô đơn.
"Lâm Chính, anh có lạnh không?" Cô hỏi thật lòng.
Nhưng người nào kia lại phì cười. Anh không trả lời chỉ khẽ khàng ngồi xích lại gần cô. Vòng cánh tay qua bờ vai gầy, dịu dàng áp sát cô vào ngực mình.
"Ấm hơn chưa?" Giọng trẩm lắng lướt nhẹ qua vành tai. Bờ môi ấm như mơn trớn ở đó khiến một khoảnh khắc nào đẩy, Bảo Ngọc cứ ngỡ là anh hồn.
Cô cười và nhận ra, anh cố tình hiểu sai thông điệp cô vừa nói. Nhưng như thế này cũng tốt, được dịp nằm vào lòng anh, cùng anh ngắm trăng.
Dưới ánh sáng trăng trắng, mọi vật đều mờ mờ, ảo ảo. Nhìn từ xa như đôi bạn tình e ấp nép sát vào nhau. Cô rúc sâu vào ngực anh, hít hà mùi hương dần phát nghiện: "Hơi anh thật ẩm! Nằm một lần rồi thích nằm mãi thôi!
Không muốn bỏ phí một xíu nào!"
Anh véo chóp mũi cô: "Bậy không! Em còn phải học! Bảo Ngọc, dù anh có thương em nhiều bao nhiều thì anh cũng không thể ở bên em mãi mãi được. Ai rồi cũng có lúc trở về cát bụi. Rủi chẳng may anh đi sớm một bước lấy ai là người chăm sóc cho em? Có được nghề nghiệp trong tay, sau này em sẽ đỡ vất vả!
Các trường đang lục đục gửi giấy báo trúng tuyển. Em coi mình cần gì rút tiền mua là vừa. Đừng để tới lúc đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trong-day-mat/3715106/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.