Hồn anh và hồn cô không vào cõi luân hồi mà lên bánh xe thời gian quay ngược về quá khứ.
Đô thành 1000 năm trước.
Phủ Phương Thái úy.
"Bảo Ngọc, con sắp làm Thái tử phi. Tương lai một bước làm mẫu nghi thiên hạ. Sao con lại khóc?" Phương phu nhân đi ngang qua phòng con gái, nghe tiếng con thút thít, bà đẩy cửa vào trong.
Từ lúc nhận thánh chỉ ban hôn tới giờ, bà để ý, con gái cành vàng lá ngọc của bà có vẻ thất thần.
Tin vui hóa thành tin buồn. Khi trái tim Bảo Ngọc đã trót trao cho một nam nhân khác. Nàng quỳ xuống chân mẹ, nước mắt lưng tròng: "Con không thể gả cho Thái tử được!"
"Vì sao?"
"Con yêu tướng quân Lâm Chính. Con và chàng ấy đã thề non hẹn biển! Con không thể phản bội lời thề!"
Lời con gái như sét đánh ngang tai. Phương phu nhân cơ hồ muốn ngã khuỵu. Bà lảo đảo, chống tay lên bàn, kiềm cơn giận dữ: "Vậy hàng trăm mạng người nhà ta thì sao?" Làm trái lệnh vua sẽ khó tránh khỏi kết cục thảm thương.
Bảo Ngọc bưng mặt khóc. Lời ước hẹn ngày tiễn đưa vẫn còn vương ở đầu môi: "Lâm Chính, chàng yên tâm lên đường bảo vệ biên ải. Thiếp nguyện đợi chàng."
Trong tiếng trống vang rền báo hiệu giờ xuất quân, Lâm Chính xúc động ôm chầm lấy Bảo Ngọc, chỉ kịp nói hai tiếng: "Đợi ta!" Rồi buông tay, phóng lên chiến mã.
Người đi ngàn dặm gió sương giữ gìn bờ cõi. Nàng ở nhà không thể không giữ vẹn câu thủy chung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trong-day-mat/3709261/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.