Cô ôm lấy anh. Áp cơ thể nóng ấm vào cơ thể lạnh lẽo lấm lem bùn đất: "Lâm Chính à, em đến với anh nè! Để em ủ ấm cho anh nha!" Cô điên loạn ghì riết một thân xác. Ước mong có thể hoán đổi cơ thể còn nóng hổi này cho anh.
Nhưng làm sao được đây?
"Lâm Chính anh ơi!" Bảo Ngọc ngửa mặt nhìn trời, thét lên hai tiếng xé nát cả triền đồi: "Chồng ơi!!!!!"
Người trong lòng vẫn im lặng. Để mặc cô gào khóc tiếc thương. Cô cọ má mình vào má anh! Môi lần tìm hôn từng lớp đất đỏ bazan bám dính gương mặt tuấn tú.
"Lâm Chính! Ấm chút nào chưa anh! Lâm Chính!" Hà hết bao nhiêu hơi, rút hết đi phần khí có trong tim, trong phổi. Vậy mà...cơ thể anh chẳng ấm lên được một xíu nào.
Cô vội mở bung chiếc áo khoác, kéo vạt áo che chắn anh, miệng không ngừng lải nhải: "Ấm hơn chưa anh? Có ấm hơn chưa Lâm Chính? Mau trả lời em đi!" Nước mắt hòa trong nước mưa.
Căn nhà nhỏ giữa triền đồi chìm lấp trong màn mưa sáng mịt mù.
Cô cứ ôm xác anh như thế. Lo ủ ấm cho một thi thể đã lạnh ngắt từ đời nào.
Mặc gió.
Mặc mưa.
Mặc tiếng ai xì xào thương xót.
Phần bất lực. Phần không nỡ cướp đi giây phút gần nhau cuối cùng của hai người yêu nhau. Họ lặng lẽ khóc cùng cô.
Nhưng...
Dẫu có tiếc thương như thế nào thì âm dương cũng đã đôi đường cách biệt. Người đi phải trở về lòng đất. Người ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trong-day-mat/3709260/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.