Anh cứ thế đi luôn trước mắt cô. Nếu nói tim không đau thì Bảo Ngọc dối lòng. Nơi ngực trái cô như có bàn tay vô hình thọc vào ngọ nguậy móc moi đi trái tim.
Cô đưa tay ôm ngực. Loạng choạng đứng lên đi theo anh.
Hành lang giờ cao điểm rất đông bệnh nhân và người nhà. Dáng cao gầy của người trước mặt chưa một giây nào làm cô thôi xót xa. Trông có vẻ rất khí khái nhưng không giấu được một bóng lưng cô độc.
Bảo Ngọc tự hỏi: Liệu Lâm Chính có giống như cô không?
Có những vết thương sâu thẳm nơi đáy lòng chỉ riêng cô mới biết. Đằng sau sự mạnh mẽ kiên cường là những đêm dài nước mắt đẫm gối khi mất đi bạn tình chung. Người bên cạnh dù muốn dù không cũng chỉ là bức bình phong che đậy một trái tim khiếm khuyết khao khát yêu thương.
Cô theo anh ra cổng. Không biết người tình của anh đi đâu? Dường như Lâm Chính cũng không có ý chờ hay gọi điện.
Anh tự tin bước. Cô cứ lặng lẽ theo.
Lối đi rải đầy lá khô bằng lăng tím. Có chiếc lá nào đó vô tình vướng vào chân anh. Lâm Chính dừng bước. Anh khom người gỡ lấy chiếc lá, nâng niu một lúc, rồi buông tay để gió cuốn đi.
Anh có vẻ rất quen lối đi này nên bước chân dứt khoát đầy tự tin. Ở phía sau khó nhận ra: người trước mặt đôi mắt mất đi ánh sáng.
Cô ướm thử bước chân mình vào bước chân anh giống như ngày xưa cô thường làm mỗi lần lẻn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trong-day-mat/3709255/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.