Tâm trạng đang bức bách nhưng được Bảo Ngọc chở về trên chiếc xe đạp cà tàng, lòng Lâm Chính nhẹ nhõm hơn nhiều. Có lẽ, đối với anh, chiếc xe cũ kĩ này và chủ nhân của nó là vị thuốc mát chữa lành những thương tổn trong tâm hồn anh.
Mùi hương từ cơ thể thiếu nữ hòa quyện mùi mồ hôi dưới cái nắng trưa là thứ hương thơm tuyệt diệu nhất mà Lâm Chính từng ngửi. Nó không những xoa dịu các dây thần kinh đang căng trướng mà còn điều hòa nhịp đập một trái tim đau. Trong tiềm thức mông lung, Lâm Chính có cảm giác mùi hương này là nguyên thần nắm giữ sinh mệnh anh. Tự nhiên, Lâm Chính tham lam muốn áp mặt mình vào lưng Bảo Ngọc để ngửi được nhiều hơn mùi hương mà anh thích.
"Lâm Chính!" Bảo Ngọc đột nhiên gọi: "Cậu ngủ gục rồi hả?"
Ý hay!
Anh mượn đà tựa đầu luôn vào lưng nàng.
Anh đâu biết rằng, cơ thể thiếu nữ rất nhạy cảm. Chỉ vì cái áp má bất ngờ của anh mà Bảo Ngọc rùng mình, cô bất ngờ buông tay lái.
Rầm!
Chiếc xe đạp ngã lăn quay xuống triền dốc.
Ngay giây phút Bảo Ngọc ngã xuống, Lâm Chính dùng sức ôm chặt lấy cô, lấy thân mình bao bọc cô thật kĩ.
Cả hai lăn tự do trên thảm cỏ nhuộm vàng một màu hoa.
Sự cố bất ngờ này. Cái ôm che chở ấm áp khiến trái tim ngoan cường của Bảo Ngọc biết lỗi nhịp. Biết để ý. Biết thương một người.
Cô nằm trên người anh. Ở tư thế không có khoảng cách này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trong-day-mat/3709254/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.