Xe dừng lại, Lâm Chính không đợi Kỳ Hưng như mọi bận. Anh mở cửa xuống xe rồi đi luôn vào viện.
Tại một lối rẽ vào khoa khám, Lâm Chính va phải một người.
Khoảnh khắc hai người đâm sầm vào nhau. Thoang thoảng trong khoang mũi anh là một mùi hương quen thuộc từ mái tóc.
Trái tim đau của Lâm Chính chợt đập nhanh. Nhưng chỉ một giây anh đã xoa trấn an vùng ngực trái: "Hãy quên đi! Người đã đi xa quá rồi còn đâu!"
"Xin lỗi!" Anh cúi đầu.
Cô gái va phải anh vẫn còn chưa hết kinh ngạc. Khi trước mắt cô là người đàn ông mà cô nhớ suốt bảy năm qua. Nhớ đến quay quắt. Nhớ đến cồn cào. Cô không ngờ mình vừa về nước đã gặp lại anh ở Bệnh viện mắt.
Dường như...mắt anh...
Bảo Ngọc nhìn theo đôi bàn tay sờ soạng tìm một vật anh vừa đánh rơi sau cú va chạm mà tim cô như ai đó bóp giữ trong lòng bàn tay.
Thảo nào anh không nhận ra cô!
Bảo Ngọc run rẩy bước thật chậm nhặt giúp anh đôi mắt kính. Tay cô run run cầm một bàn tay đang quờ quạng, rồi đặt vào đó vật anh muốn tìm.
Vật đã tìm được. Lâm Chính thở phào một hơi. Anh mang kính vào mắt đàng hoàng, rồi mới ngẩng khuôn mặt góc cạnh, mỉm cười với người vừa giúp anh: "Cảm ơn!"
Anh cười vô tư đến thế! Anh nào biết nụ cười đó đã lấy đi bao nhiêu nước mắt của cô?
Bảo Ngọc bụm miệng cố kiềm tiếng khóc, ngơ ngác nhìn anh thong thả kéo lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trong-day-mat/3709251/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.