Việc đầu tiên cậu làm sau khi trở về từ bờ sông chính là đem túi lụa chứa ngọc Công Đức giấu vào tủ quần áo trong phòng, vội vàng kiểm tra cẩn thận rồi quay người ngồi lên giường. Khải Minh ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, giữa khe hở cổ áo sơ mi xuất hiện một luồng sáng màu vàng nhạt.
Người bình thường đều có đủ ba hồn bảy thức, tiếc là Khải Minh từ khi sinh ra lại không may mắn thiếu đi mất một trong bảy thức. Hồn thức không đầy đủ sẽ dễ bị âm khí quấn thân nên số phận cậu đã định sẵn không có duyên kế thừa học thuật của gia tộc. Thậm chí, vì sợ cậu tò mò tự gây hoạ nên từ nhỏ Khải Minh đã bị ngăn cấm hoàn toàn với mọi loại văn thư tổ tiên lưu truyền. Toàn bộ thứ cậu biết được ngày hôm nay đều là thành quả của những năm tháng lén lút tích góp mà ra.
Ánh sáng màu vàng nhạt trên cổ cậu hiện lên rõ hơn, nếu nhìn không kỹ sẽ tưởng nhầm có một con đom đóm bị ai giấu vào đó. Đường giữa hai chân mày Khải Minh được kéo ra, đôi môi mỏng hiếm khi nở được một nụ cười mãn nguyện. Tay cậu len vào trong cổ áo, vật vẫn đang toả ánh sáng vàng nhạt hoá ra là một mặt dây chuyền bằng ngọc.
Người bẩm sinh có hồn thức không đầy đủ rất dễ sinh bệnh chết yểu, để Khải Minh được khoẻ mạnh trưởng thành thì ông Quang, hiện là người có địa vị lớn nhất của nhà họ Trần, cũng chính là ông nội cậu đã tạo ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trai-giai-hon/2560857/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.