Mắt của Khải Minh cùng một khuôn đúc ra với bà Khuê. Đôi mắt phượng sắc sảo, xinh đẹp ấy khi chứa chút tâm tư không vừa ý sẽ vô tình khiến người nhìn bị đè bẹp dưới một thế lực vô hình. Nghiên cũng không phải ngoại lệ nên anh đành bỏ qua những rối ren trong lòng, một tay cầm chuông, một tay cầm đèn y như lời cậu nói. Ánh sáng heo hút trong đêm chiếu rọi mặt sông chợt có gió thổi gợn sóng, lạnh đến nổi da gà. 
Khải Minh ngồi vào trung tâm của vòng tròn được rải bằng tàn nhang, hai chân xếp bằng, nhắm mắt đọc lầm bầm thứ gì đó trong miệng. Gió theo tiếng đọc của cậu lớn dần lên, nó cuốn loạn hết đầu tóc, nhưng ba lá bùa đặt trên đất vẫn không dịch chuyển như đã bị ai đó đóng đinh. Nghiên nheo mắt vì bụi mù tứ phía, đôi bàn tay cầm chuông bất giác siết chặt. 
Người ngồi trong vòng tròn lúc này đột nhiên run lên, hai mắt đối phương vẫn nhắm nghiền, răng nghiến nghe ken két ghê người. Anh thấy tay chân cậu run dữ dội hơn, đôi mắt hé mở trợn trắng, biểu cảm trên mặt rối loạn chẳng rõ vui buồn còn miệng thì liên tục phát ra những âm thanh rên rỉ khó hiểu. Nếu là người bình thường thấy cảnh này chắc hẳn đã sớm sợ đến ngất xỉu, nhưng chẳng hiểu sao Nghiên lại có cảm giác mình tại thời điểm này đang tỉnh táo hơn bao giờ hết. Mặt anh tái xanh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi theo từng tiếng khóc rên của người trước mắt. 
"Cậu..." Anh cắn môi muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trai-giai-hon/2560856/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.