Trời thu trở gió, càng về đêm gió càng lạnh, ấy vậy mà phồn hoa náo nhiệt bên thành phố vẫn chưa chấm dứt, Hứa Dật thả ba bốn cái đèn hoa đăng khác cùng bọn Quý Thừa rời khỏi đuôi tàu, gió biển mang theo hơi mặn, có thể do sương đêm làm Hứa Trác hơi nhún lạnh, trên đường còn người.
Trí Tiết Lâm đứng dựa vào lan can hét tới: "Này chụp tấm ảnh đi!"
Hứa Trác đột nhiên nhớ tới trước đây đêm noel, bọn họ cũng đứng ngay chỗ này chụp ảnh, Hứa Trác bế Hứa Dật lên nhìn vào điện thoại Trí Tiết Lâm.
"Tách"
Trí Tiết Lâm đem xuống lần này không mờ như lần trước nữa, vô cùng rõ ràng, Quý Thừa không như lúc trước hở một chút miệng ra nữa, hắn nhìn vào ống kính cười tươi.
Trí Tiết Lâm xuýt xoa: "Ôi đẹp trai quá! Lúc trước Quý Thừa không cười, cứ tưởng Triển Dịch đẹp trai hơn, ai ngờ lần này Quý Thừa cười, cậu ta đẹp hơn bội lần cậu!"
Hứa Trác thả Hứa Dật xuống mắng yêu: "Mả nội mày!"
Quý Thừa kéo Hứa Trác qua một bên, hắn móc điện thoại ra, Hứa Trác hỏi: "Làm gì vậy?"
"Chụp ảnh!"
Hứa Trác cười lớn: "Đúng rồi chúng ta phải chụp ảnh!"
Quý Thừa hướng ra thành phố, gió từ biển xộc vào làm tóc cả hai rối bời, mà cũng may nhan sắc hai người không đến nổi tệ, nếu không thật sự như quỷ dạ xoa tóc dài.
Quý Thừa chặc một tiếng, hắn nhìn chằm chằm điện thoại nói nhỏ chỉ mình Hứa Trác nghe: "Đột nhiên cậu thay đổi gương mặt làm tôi không phản ứng kịp, bây giờ phải yêu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trai-dap-vo-khoang-cach/1322407/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.