Hứa Trác thấy mình vô cùng phong độ, ngồi lên xe đạp hướng Quý Thừa nói: "Không chê anh nghèo lên xe anh đèo!" Quý Thừa cười leo lên, Hứa Trác chở Quý Thừa quẹo thẳng vào chợ: "Cậu trưa nay muốn ăn cái gì, tôi làm cho!" "Sơn hào hải vị!" "Cái địu!" Hứa Trác cất xe cùng Quý Thừa đi vào, trong chợ buổi trưa thường không đông, chỉ là đường vào hơi bẩn một chút còn có mùi tanh của cá, Hứa Trác ngửi lớn lên mà, Hứa Trác đi quanh nhìn thử, đã thấy Quý Thừa hỏi mua một bọc cà pháo. Hắn đi tới: "Làm cho cậu ăn!" Chúa ơi! Người gì đâu mà dễ thương quá, không phải ở chợ đông người thì Hứa Trác đã phi lại làm một phát rồi. "Cái này muối ba bốn ngày mới ăn được!" Hứa Trác mua hai con cá đuối, mấy lá chua nấu canh, đùm thịt ba chỉ, Hứa Trác lại đèo Quý Thừa về nhà cậu, như nhớ ra được cái gì. "Chết mẹ quên mua khế rồi!" Hứa Trác làm thế xoay xe lại, Quý Thừa cản lại: "Đi tới phía có đó!" "Phía trước có bán à?" "Trộm!" "..." Quả nhiên là có cây khế thật, khế chắc mọc bụi thôi mà nhà bên cạnh lại vòng gai không cho vào, Quý Thừa bước xuống lội vào hàng gai, Hứa Trác đứng dưới nắng nhíu mày: "Cẩn thận!" Quý Thừa cùng Hứa Trác sống trong con hẻm này giãy giục nhiều năm, hái trộm, chọc chó chuyện gì mà chưa từng làm, nói Quý Thừa trèo vào mà bị té thì Hứa Trác cười đến sáng ngày mai. Hoàn hảo, Quý Thừa hái được mấy trái, cùng Hứa Trác về nhà. Quý Thừa đứng dậy gọi vọng vào: "Hứa Dật em lại xem tivi nữa sao?" Hứa Dật bên trong nhìn thấy Quý Thừa hoảng tắt tivi, mắt thấy còn có anh Dịch, chạy ra bu chân Hứa Trác: "Dịch Ca!" Hứa Trác xoa đầu nó mấy cái nói với Quý Thừa: "Tôi còn tưởng cái tivi nát đó đã cướp mất Hứa Dật!" "Không cướp được!" Hứa Trác bây giờ mới để ý, chanh dây nhà cậu ra quả rồi, Hứa Trác dúi bọc vào tay Quý Thừa, kễnh chân hái một trái xuống, bóp ra ném thử, một cảm giác chua tê tái tràn lên cả óc. "Đệt! Chua quá!" "Chặc!" Quý Thừa tặc lưỡi một tiếng, dúi lại bọc cho Hứa Trác, tự mình hái cả một bụng: "Hòa nước uống, cậu ăn sống không chua mới lạ!" Hứa Trác vào nhà bỏ đồ lên bếp, sửa soạn một chút xong rồi mới nấu cơm, lâu không để ý lại sắp hết gạo. Quý Thừa chống nạnh đứng đằng sau, hắn nhớ đến chuyện giữa trời trưa nắng chói chang vác gạo về nhà thì nhận ra có người đã hớt tay trên của hắn. Hứa Trác quay lại thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì lên tiếng: "Có phải bóng lưng của tôi hoàn hảo quá không!" "..." Cơm được dọn lên, Quý Thừa đem nước chanh dây để lên bàn rót cho Hứa Dật một cóc, Hứa Trác bê nguyên cái ca uống một hớp. "Sảng khoái!" Quý Thừa gắp thịt vào chén nói: "Trời nóng như vậy mà cậu làm thịt kho mắm ruốc!" Sở thích ăn của Hứa Trác rất kì quặc, đến cả Hứa Trác cũng không thể nào lý giải được, ngày xưa cậu còn ăn cả đá lạnh với xì dầu, chắc do đói quá, chẳng có gì ăn. "Tôi còn đang định mua bột về làm bánh xèo nữa!" Quý Thừa đốp lại: "Người ngoài hành tinh!" Hứa Trác cười lớn, ăn xong Quý Thừa dọn chén đi rửa, nói Hứa Dật đi ngủ trưa, Hứa Trác vào phòng mình ngồi lên bàn đợi cơm xuống bụng. Hứa Trác không có việc gì làm nhắn cho Quý Thừa một tin, Quý Thừa đang rửa chén thì nhận được tin nhắn, tay dính xà bông, nhưng tin nhắn cứ dồn dập, hắn chùi tay vào khăn mở lên xem thử. Hứa Trác:〖 Nhớ cậu quá! 〗 Ấu trĩ, Quý Thừa nắm chặt di động cười, cặp mắt lộ tia điên cuồng, nghĩ nghĩ liền bấm bấm. Quý Thừa:〖 Tôi cũng nhớ cậu! 〗 "..." Hứa Trác chỉ nhắn chọc hắn một tin, ai ngờ Quý Thừa triệt để làm tim Hứa Trác tan chảy, sao lại có người dễ thương như thế chứ? Hứa Trác liền nhắn tiếp một tin, kèm theo định vị khoảng cách giữa cậu và hắn. 〖 Cậu chỉ mới rời xa tôi 5m mà tôi đã thấy nhớ cậu rồi! 〗 Hứa Trác cười như điên thì định vị khoảng cách từ từ tiến gần về phía cậu, Hứa Trác xoay đầu qua đã thấy hắn đứng trước cửa. "Cậu cài định vị từ bao giờ!" "Lúc trên lớp tôi mượn điện thoại của cậu đó!" Hứa Trác đi về phía giường nói, từ đầu đến cuối vẫn treo nụ cười tủm tỉm: "Quý Thừa tôi muốn xác định quan hệ một chút!" Hứa Trác đường đột nói tiếp: "Quý Thừa chúng ta đến bây giờ có được coi là người yêu chưa? Tôi biết cậu trong lòng có khoảng cách mà khoảng cách đó đã bị tôi đạp vỡ rồi, cho nên chúng ta có thể quen nhau không?" Lời Hứa Trác phát ra cũng chẳng đột ngột gì, Quý Thừa cũng đoán được Hứa Trác sẽ nói như vậy, tối hôm qua có thể do xúc động nhất thời vẫn chưa đề cập đến vấn đề này, Quý Thừa sắc mặt không chút thay đổi nhìn thẳng vào Hứa Trác, mắt Hứa Trác rất sáng, tim hắn liền rộn ràng. Mắt Hứa Trác ngẩng lên xẻ đôi không gian tĩnh mịch, đợi chờ Quý Thừa phát ra câu trả lời. Quý Thừa đối với Hứa Trác là tình đầu khó phải, còn Hứa Trác đối với Quý Thừa cậu chỉ là kẻ mù mờ trong tình yêu, cậu có thể thốt lên một câu như vậy khiến thân thể Quý Thừa cứng đờ, hắn nói. "Ngoài cậu ra chẳng ai có thể đạp vỡ khoảng cách của tôi, cho nên câu hỏi của cậu có quá dư thừa không?" Hứa Trác nhận được câu trả lời vừa ý chẳng rối rắm vấn đề này nữa, cậu vừa lòng bấm điện thoại chơi game. Quý Thừa: "Hết rồi?" Hứa Trác ngẩng mặt lên: "Hết rồi cái gì?" "Cậu chỉ muốn hỏi tôi như vậy?" "Cậu còn muốn gì nữa à?" "..." Quý Thừa leo lên giường, tay để ngăn nắp lên ngực, Hứa Trác nhíu mày: "Cậu làm cái gì vậy?" "Ngủ!" Hứa Trác bấm điện thoại một tí lại hỏi: "Này cậu có khi nào nhớ tôi quá mà chơi trò sóc lọ không?" Quý Thừa định ngủ mà phải trợn trừng mắt lên, không biết là nói thật hay đùa: "Đúng vậy, tôi còn sóc lọ vào chăn nữa, hôm đó cậu ở nhà tôi, tôi vẫn chưa giặt chăn đâu!" Hứa Trác giật mình, há hốc mồm chỉ thốt ra nỗi hai từ: "Ôi đệt!" Hứa Trác sáng sớm đèo Quý Thừa đi học, xem lịch thì sắp trung thu rồi nhỉ, Hứa Trác vừa đạp vừa nói: "Trung thu này cậu muốn đi đâu?" Trung thu mọi năm chẳng là gì nhưng năm nay đột nhiên có thêm một người bạn trai, phải nghĩ nhiều một chút, thời gian ra trường không còn sớm nữa, Quý Thừa đi theo con đường của hắn còn Hứa Trác không biết sẽ đi về đâu. "Cậu đi đâu tôi đi đó!" Hứa Trác cười phà phà gió sớm cứa vào răng khô khốc: "Để tôi dẫn cậu đi mua lồng đèn rồi dẫn cậu đi xem múa lân!" "..." "Cậu dẫn Hứa Dật đi thì hơn!" Quý Thừa đột nhiên ôm chặt eo Hứa Trác làm Hứa Trác giật mình, mặt Quý Thừa dựa vào lưng cậu, Hứa Trác nhìn xung quanh lên tiếng. "Cậu điên à Quý Thừa, sắp đến trường rồi!" Quý Thừa mặt bị nhồi nói: "Chẳng ai rảnh mà để ý đâu!" Thật sự chẳng có ai để ý cả do Hứa Trác nghĩ nhiều thôi, cậu khẽ hát một đoạn nhạc mà ngày bé mẹ cậu hay hát cho cậu nghe. "♬...Hôm qua em tới trường Mẹ dắt tay từng bước Hôm nay mẹ lên nương Một mình em tới lớp Hương rừng thơm đồi vắng Núi suối trong thầm thì Cọ xòe ô che nắng Râm mát đường em đi...♬" Quý Thừa nghe rất có cảm xúc bởi vì Hứa Trác hát quả thực rất hay. Thăm dượng xong, ông chỉ cần qua đợt hóa trị này có thể xuất viện, nói ra hóa trị dễ dàng như thế nhưng thật sự như cướp đi từng chút một thân thể và thời gian, đau đớn dày vò này Hứa Trác thật sự xót vô cùng, cũng may là ông còn có thể mở mắt nói chuyện với Hứa Dật bình thường. Trung thu tới rồi, Hứa Trác rất muốn có khoảng không gian cùng Quý Thừa nhưng Trí Tiết Lâm và Lý Lâm không biết phải vứt thế nào. Trung thu mọi năm cũng bình thường, chỉ có đám con nít là háo hức, cậu còn mua cho Hứa Dật một cái lồng đèn nhỏ, bật điện lên còn vang lên bài nhạc. Quý Thừa nắm tay dẫn Hứa Dật, đằng sau là Hứa Trác cùng bọn Trí Tiết Lâm, đường biển nhộn nhịp lắm người không là người, nhìn Quý Thừa cùng Hứa Dật xách lồng đèn nhỏ, Hứa Trác cười tủm tỉm không ngừng, thật giống hai cha con, Quý Thừa như già đi trước tuổi. Nhà bên kia phố có mấy xe tải chở lân đi, mấy thằng nhóc chua chua đánh trống thùng thùng, bên dưới là mấy chiếc xe máy chở con nít làm bố mẹ dí theo lân muốn đứt hơi. Hai bên phố treo lồng đèn đỏ chói hai bên đường, Hứa Trác ngược lại chẳng thích nơi nhộn nhịp, hôm nay theo Trí Tiết Lâm ra bờ biển, bờ biển mọi hôm Hứa Trác đứng chỉ là một góc tối của nó thôi, thằng Trí dẫn cậu đi là biển có người, biển giành cho giới "thượng lưu". Chỗ này đỗ ba bốn con tàu lớn nhỏ, nhìn vào có thể thấy mấy cái lồng đèn đủ sắc màu, nhìn thấy được người trên tàu, đương nhiên không phải người Việt Nam, bọn họ là người da trắng, ở đây chủ yếu dành cho khách Tây, bọn họ tao nhã cầm ly rượu, đung đưa theo điệu nhạc, không biết thằng Trí dẫn mọi người vào đây là có dụng ý gì. Đường nhìn về phía Trí Tiết Lâm, Trí Tiết Lâm lớn tiếng nói: "Nhìn tao làm gì, nhìn Quý Thừa đó, ý này là do nó bày ra" Đường nhìn quay về phía Quý Thừa, Hứa Trác kinh ngạc nói: "Vào đây à?" Quý Thừa dẫn Hứa Dật thong thả đi vào: "Ừ!" Hứa Trác nhìn thôi cũng thấy đau ví, dân chơi như vậy Hứa Trác thà ở nhà còn hơn. "Yên tâm, chú tôi làm ở đây, chỉ xin bọn họ cho đứng nhờ đuôi tàu thôi, không mất tiền!" Quý Thừa bước vào tìm thử bóng hình chú hắn, thân ảnh chú hắn đang phục vụ cho một vị khách Tây, mắt thấy Quý Thừa dẫn bạn tới, ông ta lại gần. "Cháu tới rồi à!" "Dạ bọn cháu chỉ đứng đuôi tàu một chút thôi!" "Đi theo đường kia là tới!" "Cháu cảm ơn!" Như vậy là xong rồi, sao trước giờ không hề nghe Quý Thừa nói về chú hắn làm ở đây, men theo đường nhỏ ra tới đuôi tàu, không gian không rộng cũng không hẹp, ngược lại gió mát lạnh, tới tấp vào người, mắt có thể nhìn thấy được thành phố tràn ngập ánh đèn ngoài kia chỉ như con kiến, Hứa Trác lại gần đuôi tàu nhìn thử xuống dưới biển, tàu này đậu sát bờ gần đường, bên dưới còn có phao không đến nỗi quy hiểm, Hứa Trác bế Hứa Dật lên cho nó xem thử, nó thích thú cười không ngớt. Bất thình lình Quý Thừa rút ra trong túi một tờ giấy màu, hình như không phải giấy màu nhìn kĩ mới biết là đèn hoa đăng nhiều màu. Hứa Trác liền cảm thán: "Ôi đệt! Mày mua ở đâu nhanh vậy!" Trí Tiết Lâm với Lý Lâm lấy mấy cái nhìn thử: "Mày làm màu ghê!" "Tao mua hồi sáng!" "Thả đèn đi!" Quý Thừa lấy bút lông từ trong áo khoác, Hứa Trác nhìn cử chỉ của hắn chằm chằm, chỉ thấy Quý Thừa giấu giấu diếm diếm ghi cái gì đó vào hoa đăng, Hứa Trác nhích lại gần lấy bớt hơi ấm của Quý Thừa. Quý Thừa ghi xong, nhìn sang cười nhẹ đưa vào tay Hứa Trác, cậu nhíu mày đọc thử. 〖 Người tôi yêu nhất là Hứa Trác! 〗 Hứa Trác cứng đờ sắc mặt nóng bừng vội vàng gập hoa đăng lại, nhìn Quý Thừa khẽ mắng: "Ấu trĩ!" Hứa Trác mắng hắn xong lấy hoa đăng vừa mới ghi xong của Quý Thừa, ghi tiếp theo một dòng chữ y hệt. 〖 Người tôi yêu nhất là Hứa Dật, người tôi yêu thứ hai là Quý Thừa! 〗 Quý Thừa thấy được lạnh mặt: "Cậu còn ấu trĩ hơn cả tôi!" "Sao cậu ghen với Hứa Dật à?" "..." Thả hoa đăng, tàu hơi cao nên là thả xuống tương đối khó khăn, Trí Tiết Lâm thả mấy cái, cái nào cũng bị ngập nước, đèn tắt. Quý Thừa nhìn Hứa Trác: "Cứ tin ở tôi!" Hắn thắp đèn lên, dùng hai tay thả hoa đăng bay xuống, tim Hứa Trác cũng ngừng theo, khoảng khắc hoa đăng chạm vào mặt nước biển, ấy vậy mà đèn không bị đổ, vẫn sáng, từ từ theo dòng nước trôi đi xa. Hứa Trác bật ngón cái: "Đỉnh!" Trí Tiết Lâm nhìn mà hoa mắt: "Bọn mày ghi cái gì trên đó vậy?" Hứa Trác không rời mắt khỏi hoa đăng: "Ghi cái gì thì còn lâu mày mới biết!" "..." Cậu lặng người nhìn hoa đăng dần xa khuất, bỗng nhiên muốn làm thơ. Tình này xin gửi gió Để gió cuốn bay đi Tình này xin gửi sóng Để sóng cuốn ra khơi ______________
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]