Mộ Vũ không ở bên cạnh, tôi cực kỳ không quen, chân tay cũng không biết để đâu cho phải. Mộ Vũ bảo sẽ nhắc tôi uống thuốc. Kết quả là ăn cơm, uống thuốc, đi ngủ đều nhắc. Đặc biệt là hai hôm đầu sau khi hắn về. Một ngày bao nhiêu cú điện thoại, tôi cũng không đếm xuể, hình như chỉ cần có thời gian là hắn gọi, cười hắn bám như sam hắn lại than với tôi rằng hắn không tập trung được nữa. Tôi lôi chuyện cũ ra hỏi hắn: Sao ba năm qua không có tin tức gì vẫn được cơ mà? Câu trả lời của hắn là không muốn sống cuộc sống đó nữa.
Trong nhà, ba không cần tôi chăm lo; tạm thời không thể từ chức; cũng không sang thành phố Z được; tôi thu dọn đồ đạc quay lại thành phố L đi làm.
Công việc và môi trường hoàn toàn không có gì thay đổi nhưng lại cho tôi cảm giác hoàn toàn khác.
Tôi từng sống tạm biệt lêu lổng, trong công việc chỉ làm đối phó cho qua. Sau đó, gặp được Mộ Vũ, tôi nỗ lực vươn lên để cho hắn một cuộc sống tốt, làm việc cũng trở nên tích cực hơn. Sau đó nữa thì công việc trở thành chướng ngại của tình yêu, tôi chẳng băn khoăn gì nhiều đã từ bỏ nó. Sau đó nữa, tôi vì mẹ mà không thể không rời xa Mộ Vũ, công việc là điểm tựa cứu mạng, cũng là gông xiềng nặng nề. Còn bây giờ…cuối cùng người thân vẫn không giữ lại được, một câu sống chết có số của ba, sau cơn đau chí ít vẫn thanh thản. Điều không ngờ nhất là người yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-toan-chi-li/4596588/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.