Nước nóng ào ào tuôn xuống, phòng tắm nhanh chóng nghi ngút khói trắng.
Tôi vừa đánh xà phòng cho Mộ Vũ, vừa cẩn thận đếm những vết thương phía trước và phía sau người hắn, không nhịn được càm ràm: “Mấy năm nay tôi sống yên ổn, mập lên gầy đi cũng không sao, nhưng nhìn cậu xem, lúc đi còn là một con người lành lặn để rồi…bầm dập quay về. Cậu đã sống kiểu gì hả?” -Nghe tôi sỉ vả, hắn cũng không trả lời, ngoan ngoãn để tôi nghiên cứu một lượt những vết thương trên cơ thể hắn.
“Đây là vết thương trên người. Lỡ bị thương trên mặt thì sao? Một khuôn mặt đẹp trai như vậy…”
Câu này còn chưa dứt, tay đã bị người đó túm lại: “An Nhiên, thực ra…mặt cũng có thể nói là bị thương.”
“Hả?” -Tôi ngắm nghía mặt hắn một vòng, không hề nhận ra có vết thương nào, chính xác hơn là một vết mụn cũng không có. Da dẻ còn khỏe mạnh sạch sẽ hơn bình thường, cộng thêm phần mắt ướt át, làm toát lên sự rắn rỏi và quyến rũ.
Hắn cúi đầu xuống, vén phần tóc hơi dài trước trán qua một bên. Một vết sẹo nhỏ bò ra từ mép tóc, không dài, trước đó bị tóc che lại hoàn toàn. Màu vết thương đã hết đậm, xem ra đây là vết thương rất lâu về trước rồi. Tôi đưa tay ra sờ, còn chưa kịp càm ràm thì bỗng nhiên nín thở. Tôi nhận ra đây chỉ là một chóp nhỏ lộ ra khỏi mặt biển của núi băng. Đây chỉ là đuôi của một vết thương lớn, vươn ra từ trong tóc hắn, còn vết thương thực sự thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-toan-chi-li/4596584/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.