Nếu đã phát triển đến mức này, áo cũng đã cởi, lời cũng đã nói, vậy thì thẳng thắn một chút đi.
Trái tim Hình Viêm đập từng nhịp rộn rã dưới lòng bàn tay Tần Phóng, ngôi sao ở dưới lòng bàn tay cậu nóng lên. Hình Viêm đẩy tay cậu ra, vẫn còn hơi khó chịu. Nơi sâu thẳm nhất, sợ người ta nhìn thấy nhất cũng đã bị thấy rồi, trong lòng không còn giấu được điều gì nữa.
“Xấu lắm, anh tự làm.” Hình Viêm cầm áo trong tay Tần Phóng lên mặc vào, Tần Phóng ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh. Hình Viêm nói: “Anh nghĩ rất dễ, cuối cùng vẫn bị anh làm xấu.”
“Đẹp lắm, màu đẹp lắm.” Tần Phóng nói.
“Màu do anh làm.” Hình Viêm gác tay lên chân, hai tay đan vào nhau, tư thế thoạt trông rất tùy ý nhưng cũng có vẻ kiềm chế, “Ngôi sao em cho anh bị rơi ra khỏi túi suýt chút nữa bị mất đến hai lần, sau đó anh để ở đây.”
Giọng Tần Phóng vẫn còn hơi khàn khàn, cậu khịt mũi nói: “Rơi thì rơi đi.”
Hình Viêm nhìn cậu, không lên tiếng mà chỉ lắc đầu.
Tần Phóng cũng không nói gì thêm, vết sẹo lớn trên người Hình Viêm và cả ngôi sao xanh lam trong lòng anh khiến bây giờ Tần Phóng không muốn nói gì nữa, trái tim trở nên trống rỗng.
Sau đó hai người ngồi lặng yên trên giường Hình Viêm, không ai chạm vào ai nữa.
Thực ra Hình Viêm hiểu rõ tính cách Tần Phóng, Tần Phóng thế mà có thể bảo anh ở trong phòng kín cởi quần áo, còn đặt tay lên người anh như vậy. Đầu óc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh/1320807/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.