Hình Viêm ra ngoài rồi Tần Phóng nằm ở đó sửng sốt hồi lâu, có lẽ anh tới phòng của Tư Đồ.
Thực ra Tần Phóng rất muốn giữ anh lại, nhưng cậu không biết nên nói như thế nào, đến khi anh đi ra rồi lại không thể giữ anh lại nữa. Đúng là bởi vì ở cùng một phòng với Hình Viêm nên cậu không ngủ được, nhưng không phải vì khó chịu.
Khó chịu gì chứ, có gì đâu mà khó chịu chứ.
Hình Viêm cả nghĩ rồi. Dù sao Tần Phóng vẫn là một bệnh nhân, tắm xong thay quần áo thoải mái hơn nhiều, đầu óc nghĩ ngợi vẩn vơ rồi đi ngủ. Ngủ một giấc thẳng tới sáng hôm sau.
Trên điện thoại hiển thị sắp mười giờ rồi.
Cậu ngủ từ chiều hôm qua tới bây giờ, gần hai mươi tiếng trời, ngủ đến mức cả người bủn rủn. Tần Phóng đứng dậy duỗi tay, từ từ bước ra ngoài. Hàn Tiểu Công đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách, anh khoanh chân ngồi chơi điện thoại. ***
Ánh dương bên ngoài rạng rỡ, trong thoáng ngẩn ngơ cảm tưởng như dòng thời gian quay ngược về hai, ba năm trước, khi đó mỗi ngày cậu bước ra khỏi phòng ngủ, Hàn Tiểu Công đều ngồi trên sofa, thi thoảng trong căn nhà còn văng vẳng tiếng đàn của Tư Đồ. Tần Phóng dừng bước nhìn một chút, Hàn Tiểu Công quay đầu về phía cậu, anh nhoẻn cười: “Lại ngẩn người nhìn anh à?”
Tần Phóng cũng cười, khẽ “Ừ” một tiếng, đi về phía phòng vệ sinh.
Rửa mặt xong rồi cảm thấy cuối cùng cũng dễ chịu rồi, dù sao cũng còn trẻ, thể lực cậu cũng tốt, bị bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh/1320805/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.