Khoảng thời gian này năm ngoái Tần Phóng và Hình Viêm mới quen nhau, họ thường giữ chỗ cho nhau trong thư viện, thi thoảng hẹn ăn một bữa cơm. Sau đó Tần Phóng đột nhiên kích động nghỉ hè cùng nhau trở về quê, tiếp xúc với một Hình Viêm khác lạ.
Cậu ngồi trên chiếc motor thuyền của Hình Viêm, đạp gió trên đường cao tốc, cùng những con người xa lạ tới những miền đất xa lạ, cảm nhận bầu trời và con đường dằng dặc không có điểm cuối. Đó thực sự là tự tại.
Bấy giờ cậu ngồi phía sau Hình Viêm, đôi tay ôm chặt vòng eo thon của anh, trên đỉnh đầu vẫn là bầu trời cao vời vợi, cậu đã quen thuộc với ghế ngồi phía sau Hình Viêm.
Thực ra bây giờ quay đầu nhìn lại, cũng chỉ mới một năm trôi qua.
Dạo trước có một thời gian Phùng Triết rõ là đa sầu đa cảm, bấy giờ nỗi buồn man mác kia đã biến mất không thấy tăm hơi, lại trở về làm một cậu ngốc vô ưu vô lo. Cậu ta ngồi phía sau Trình Đông hô to gọi nhỏ, chê Trình Đông phóng không đủ nhanh, không đủ kích thích. Trình Đông thì chê cậu ta phiền, suýt chút nữa dừng xe đuổi cậu ta xuống đường.
Kết thúc hành trình trở về Phùng Triết than thở với Phạm Lâm Dật, bảo Trình Đông chơi xe một năm uổng công quá, có biết chạy gì đâu.
“Phóng bạt mạng như vậy,” Trình Đông đến là cạn lời, “Ông muốn bay lên trời luôn à?”
“Đấy là tại tôi không biết lái, không có bằng, không thì việc quái gì phải nhờ đến ông?” Phùng Triết ngồi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh/1320791/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.