Dù sao như Hoa Đồng nói Tần Phóng cũng là “trâu bò”, lần này bị ốm một trận, nhưng tố chất thân thể tốt, qua một tuần lại sinh long hoạt hổ.
Một buổi sáng thức dậy thấy trên người không còn chỗ nào khó chịu nữa, mũi không bị nghẹt, đầu cũng không đau nhức, xuống giường tắm rửa sạch sẽ. Trần Kha hỏi cậu: “Cảm thấy thế nào?”
“Cảm thấy không tồi.” Tần Phóng dùng khăn mặt lau bọt nước trên tóc, “Sảng khoái.”
“Anh thấy cậu khỏe rồi đấy.” Thẩm Đăng Khoa ngồi bên cạnh xỏ giày vào, cười bảo: “Mấy hôm trước cứ như con gà con.”
Tần Phóng lắc đầu, nói lại: “Em thấy anh mới giống gà ấy.”
Trần Kha ném thuốc cảm cho cậu: “Uống thêm một ngày nữa.”
Tần Phóng lắc đầu: “Không uống đâu, không cần tới.”
Nhất định không uống thuốc, mấy ngày bị bệnh người cứ mê mê man man, bây giờ có tinh thần rồi đương nhiên không nằm ở ký túc xá nữa. Trong group mới sáng sớm ngày ra có người tag cậu rủ đi chơi, đầu tiên Tần Phóng đi cạo đầu, tóc hơi dài rồi. Để đầu trọc thật khiến người ta sinh nghiện, cạo đầu rồi chẳng muốn tóc mọc nữa.
Hồi bé mỗi lần cậu khỏi ốm ông nội đều gọi người tới cắt tóc cho cậu, bảo rằng như vậy mới coi như khỏi hẳn. Mấy năm qua Tần Phóng không bị bệnh, nhưng vẫn giữ thói quen này.
Lúc cạo đầu điện thoại trong túi rung mãi không ngừng, Tần Phóng lấy ra xem, toàn là nhóm người trong group kia nói sảng. Nhưng ngoài họ ra còn có một tin nhắn từ Hình Viêm.
Đã khỏe hơn chưa.
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh/1320766/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.