“Ủa,” Hoa Đồng vừa thấy Tần Phóng liền tỏ vẻ kinh ngạc, “Phóng của tôi bị làm sao thế?”
“Chẳng sao cả,” Tần Phóng đeo khẩu trang đen, nói chuyện giọng mũi rất nặng, “Làm màu thôi.”
“Thôi quên đi nghe giọng ông kìa,” Hoa Đồng cầm quyển sách trong tay đập vào vai Tần Phóng, “Bị ốm à”?”
Tần Phóng “Ừ” một tiếng: “Hơi hơi.”
“Trâu bò mà cũng ốm được cơ á?” Hoa Đồng chớp chớp mắt, “Thành người phàm rồi à?”
“Phắn đi!” Tần Phóng mặc kệ cậu ta, đầu óc cậu lúc này như hồ quánh, sền sệt nặng nề không sao kéo lên nổi, mi mắt cũng trĩu nặng.
Lâu rồi Tần Phóng không bị bệnh, đã quên mất cảm giác thế nào, lần này được cảm nhận sâu sắc. Xương cốt và bắp thịt đau nhức, từ khớp xương ra ngoài đều ê ẩm, chỉ muốn nằm lì một chỗ không động đậy.
Hôm nay cậu học cùng một dãy nhà với Hoa Đồng, hai người họ học ở tầng trên tầng dưới, Hoa Đồng hẹn buổi trưa cùng nhau đi ăn. Thực ra Tần Phóng ăn không vào, nhưng không ăn cũng không được, càng lâu khỏi bệnh hơn.
“Bao lâu rồi ông không về nhà?” Lúc ăn cơm Hoa Đồng hỏi cậu.
Tần Phóng suy nghĩ một chút rồi nói: “Kể từ đợt dì sinh thì không về nữa, Dương Dương có em trai rồi, không giục tôi nữa.”
“Không giục là ông không về luôn à,” Hoa Đồng nói, “Cũng tới lúc ông phải về cọ cảm giác tồn tại rồi chứ.”
Tần Phóng ngẩng đầu lên: “Ông xem tình hình tôi bây giờ đi, tôi rảnh để cọ cảm giác tồn tại lắm à?”
“Ông mà về dì ấy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh/1320765/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.