Edit: Pei Pei
Chân tay y bị trói lại, miệng bị nhét khăn nên chỉ có thể phát ra tiếng ư ô rất nhỏ.
Bạch Minh Hiên rất lo lắng, nhưng lại nghĩ mình giãy dụa trong này sẽ gây ra tiếng động khiến mấy kẻ ngoài kia chú ý.
Y đang lúc rối loạn chợt nghe thấy tiếng của thị vệ đi tuần đêm.
"Các ngươi là thái giám hầu cung nào? Nửa đêm lén lén lút lút làm gì?"
Đại thái giám không chút hoang mang mà nói: "Chúng nô tài là thái giám xử lý mấy thứ ô uế tạp vật, đang muốn đem mấy thứ bẩn thỉu của ngày hôm nay xuất cung."
Bạch Minh Hiên biết đây là cơ hội cuối cùng, nếu thị vệ không phát hiện ra y, y sẽ bị tên thái giám này mang đi đâu không biết.
Thị vệ nói: "Tối nay trong kinh có đại sự, các ngươi cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để nhiều người chú ý."
Bạch Minh Hiên lo lắng vô cùng, dùng sức huých thành gỗ bên phải.
Vai đập vào tấm gỗ cực kỳ đau đớn, nước trên thùng gỗ bị rung lắc mấy bận.
Thị vệ kia thấy khả nghi liền nhìn vào hai cái thùng gỗ lớn: "Cái thùng kia sao lại lung lay?"
Đại thái giám cười nịnh: "Tiểu Hoàng sao ngươi lại động tay động chân, làm mấy thứ bẩn thỉu vung vãi lung tung, ta cho ngươi nằm trên đất liếm khô sạch sẽ."
Tiểu thái giám lòng bàn tay lẫn trên trán đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu yếu ớt đáp lời.
Bạch Minh Hiên vai đầu rát đau, y cắn răng, đem hết toàn lực tàn nhẫn va một phát.
Thị vệ sắc mặt thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh-vo-nguyet/884730/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.