Edit: Pei Pei
Hoàng Đế không có cách nào lí giải nội tâm cùng dục vọng của mình, hắn chỉ biết Bạch Nguyệt Quang là người mà hắn tuyệt đối không thể buông tay.
Đêm đến lại làm Bạch Nguyệt Quang đến vừa giận vừa thẹn muốn chết, đến hửng đông thân thể của y vẫn còn mơ hồ đau nhức.
Hoàng Đế cầm thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau, tự mình bôi vào nơi nhận sủng quá độ của Bạch Nguyệt Quang.
Bạch Nguyệt Quang kinh ngạc nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo của Hoàng Đế, nhìn đôi mắt như chim ưng dưới hàng mi dài, đau đớn truyền đến nơi xấu hổ giữa hai chân, nhẹ nhàng run rẩy.
Thêm một lần nữa y lại không kìm được mà nhớ đến tên dã nhân hắn đã mang về kia.
Thật giống...
Thật sự... Quá giống...
Khuôn mặt dã nhân kia bị râu tóc rối như tơ che kín, trên mí mắt còn có một vết sẹo dữ tợn.
Nhưng nếu chỉnh trang lại râu tóc, che đi vết sẹo kia, hẳn là cũng sẽ có dáng dấp giống như Hoàng Đế.
Thai nhi trong bụng như cảm nhận được tâm tình của y, song thai bất an náo động, tựa như cũng đang nhớ đến phụ thân.
Hoàng Đế ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt si ngốc của Bạch Nguyệt Quang.
Hắn sầm mặt, hừ lạnh một tiếng đem thuốc mỡ để lên bàn.
Bạch Nguyệt Quang không biết vì sao Hoàng Đế lại nổi giận, cuống quít muốn quỳ xuống.
Hoàng Đế vươn tay ôm y vào trong ngực, ngang ngược ôm lấy đôi chân dài: "Ái tần, khi ngươi nhìn trẫm, lại đang nghĩ tới ai?"
Bạch Nguyệt Quang mở miệng, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh-vo-nguyet/247630/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.