Hai người mua đủ nguyên liệu tại các nông hộ, thì cùng trở về, trả mỗingười một văn phí vào cửa thành, mới vào được trong thành Hoài Qua.
Lúc này trên người họ vác rất nhiều thứ, ngay cả Mộ Dung Bạc Nhai cũng bắt đầu bái phục sức nhẫn nại của Hoàng Linh Vũ.
“Hắc hắc, không ngờ một tiểu tử mặt trắng ăn trơn như ngươi mà cũng có thểvác nhiều thứ như vậy.” Bái phục thì bái phục, nhưng ngoài miệng vẫnnóng lạnh chế nhạo.
“Chưa từng tới núi Thái Sơn đi, chưa từngthấy qua gánh đòn gánh đi, người gánh đòn ở nơi đó còn ốm yếu hơn tanhiều, không phải vẫn gánh được đó sao? Hừ hừ, trên đời này kẻ giá áotúi cơm thật không ít.” Vừa nói, Hoàng Linh Vũ vừa không sợ chết đánhgiá Bạc Nhai, thuận tiện khinh thường hừ lạnh hai tiếng.
Mộ Dung Bạc Nhai không chịu yếu thế cười lạnh nhìn lại, gót chân hơi tăng lực, lập tức đã bỏ lại y đằng sau.
Sau đó khi càng lại gần ngõ vào đường lớn Thiết Tỉnh, những tiếng vang ầm ĩ không giống bình thường cũng dần rõ ràng hơn, Mộ Dung Bạc Nhai cảm thấy nghi hoặc, cho đến khi từ xa nhìn thấy trước cửa tiệm cầm đồ Hoài Quađã bị một đám người bao vây. Những người đó y phục tạp loạn, cầm đao cầm kiếm đứng dưới ánh mặt trời làm phản xạ lại ánh sáng chói mắt, vàingười trong số đang đẩy một xe gỗ lớn muốn tông phá đại môn. Những người đi đường quy quy củ củ tranh nhau đi xa, không ai dám lưu lại.
***
Hoài Qua thành vì ở gần Nam triều, thỉnh thoảng sẽ gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/192514/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.