Chương trước
Chương sau
Hoàng Linh Vũ nói: “Chúng ta nào có thể dự liệu được việc hôm nay. Chuẩn bịđặc biệt gì khẳng định là không có, nhưng nếu có thể tranh thủ thờigian, phần thắng rất lớn. Khó là khó ở chỗ ngươi nhất định phải lãnhquân đi tiếp vào hôm nay, ta tìm một người dẫn đường cho ngươi. Bắt đầutừ hiện tại, chúng ta phải phân làm hai đường tác chiến, trước lúc đó,ta cần ngươi giúp ta làm một chuyện, chiều hôm nay phải hoàn thành!”
“Cẩn thỉnh phân phó.”
“Ta từng nghe nói Côn Tổ mà Bạc Nhai từng dẫn dắt sở trường dọ thám tintức, hơn nữa tiến hành thao tác tình báo, cho dù đã phản xuất hoàng cung nhiều năm, người Côn Tổ cũng không từ bỏ hắn, vẫn luôn đi theo hắn, cóphải hay không.”
“Phải.” Ánh mắt Mộ Dung Nam Cẩn ngưng đọng, CônTổ vì Nam Vương quân lập không ít công lao mà trên chiến trường cũngkhông thể dựng nên, đều là vì Bạc Nhai chỉ huy mà có, mỗi người của CônTổ trong mỗi trận doanh địch quân đều ẩn giấu rất sâu, khi tất yếu sẽphát huy tác dụng then chốt, là tài nguyên so với chiến lực còn quý giáhơn.
“Nếu hắn và ngươi thân như thế, phương thức liên hệ của Côn Tổ, ngươi chắc cũng hiểu rõ một hai chứ.”
Sau khi có được cái gật đầu xác nhận của Mộ Dung Nam Cẩn, Hoàng Linh Vũ thở nhẹ nhõm một hơi: “Để bọn họ bắt đầu tung tin tức Diêm Phi… tung tintức Hắc Vũ Kỳ làm phản, để Kim Văn Quảng kích động Kim vương gia đoạtquyền, phải trừ bỏ tất cả chiến lực tinh nhuệ của Nam Hàn, may mà quốcnội hiện một nhánh đơn độc, dễ uy hiếp hoàng đế thoái vị. Bắt đầu từ đêm nay buộc khăn lau mặt trên vai phải, trong vòng ba ngày lần lượt rờikhỏi Nam Hàn quân.”
Sỡ dĩ phải rời khỏi, là vì trong đó sắp không còn an toàn.
Mộ Dung Nam Cẩn nghi hoặc hỏi: “Cho dù tung tin đồn như vậy, không có bằng chứng tương ứng, rất nhanh sẽ bị lắng xuống.”
“Bằng chứng?” Hoàng Linh Vũ cười lạnh, “Bọn họ muốn bằng chứng, ta sẽ đem bằng chứng ra cho họ coi…”
Quân đội của Mộ Dung Nam Cẩn yên tĩnh rút đi trong màn đêm sắp xuống, toànbộ vật kiện thu thập chỉnh tề, chỉ lưu lại ba ngàn quân cho Hoàng LinhVũ sai phái sắp tới. Còn về đại quân rút đi, phải tới chiến trường Hoàng Linh Vũ đã an bài, phần tây nam của Đại Yến quốc, chuẩn bị sẵn những gì cần có.
Lương Tiểu Tiểu luyến tiếc không nỡ chia tay cùng cácđồng học, hắn sắp cùng Trình Bình đi dẫn đường cho Mộ Dung Nam Cẩn, hộihọp với bổn doanh của Lục Mang Lâu.
Trình Bình lạnh nhạt đứng bên cạnh ngậm thuốc, cho tới khi Hoàng Linh Vũ đi tới cạnh hắn. Hai ngườiyên lặng, tiếng huyên náo chỗ khác càng lúc càng tô điểm cho không khítĩnh mịch xung quanh hai người.
Cuối cùng vẫn là Hoàng Linh Vũ lên tiếng trước.
Y nói: “Ngươi cũng muốn cùng đi, đây là chuyện ta không dự liệu đến.”
Trình Bình lắc đầu: “Ta và ngươi không giống, rốt cuộc không thể nhìn hắn gặp hiểm. ‘Làm việc gần hắn trong gang tấc, vạn nhất xảy ra sai xót thì cónguy hại tới tính mạng của hắn không…’. Nếu thời thời khắc khắc đều phải lo lắng chuyện như vậy, thì hiệu quả hành sự khẳng định là rớt xuốngngàn trượng.” Đạo lý này cũng giống như đạo lý y giả không trị cho thânnhân.
Hoàng Linh Vũ tán đồng cách nói của hắn.
“Người lâmtrận bỏ trốn như ta khẳng định là không có tư cách phó thác ngươi chuyện gì, nhưng ta vẫn hy vọng__ giúp ta trông chừng hắn.”
“Chỉ có thể tận lực.”
“Ta chỉ cầu tận lực.” Trình Bình nói, dùng sức ôm y một cái, “Ta đi đây.”
Nói xong, hắn rất nhanh đã dung nhập vào trong đội quân đang đi. Mà LươngTiểu Tiểu, sau khi khom người thật sâu, cũng đi theo Mộ Dung Nam Cẩn lên đường.
Đưa mắt tiễn những chiến lực cuối cùng của Nam vương quân này, cũng là chiến lực duy nhất có thể cho y toàn tâm tín nhiệm ỷ lại,Hoàng Linh Vũ rất lâu không chuyển động. Nhạc Huy lo lắng bất an, khôngchú ý chuyện gì khác, chỉ cảm thấy sắc mặt y càng lúc càng hồng nhuận,hiện ra cỗ tuyệt diễm kỳ mỹ. Tựa hồ huyết dịch đều muốn trào ra khỏi lớp da, nhưng vì không có lỗ hở, vì thế chỉ có thể phẫn nộ quay cuồng tớilui.
Cuối cùng, Hoàng Linh Vũ quay đầu lại, tinh nghịch làm mặtquỷ, dưới ánh mắt kinh dị của Nhạc Huy nói: “Ngươi từng nghe qua__ liệupháp trích máu chưa?”
“Liệu pháp trích máu.” Đầu óc Nhạc Huy vẫnluôn quấn trên bệnh tình của Hoàng Linh Vũ, trong nhất thời không lậptức phản ứng được, chỉ nói theo quán tính: “Đó là thứ gì?”
Sắcmặt Hoàng Linh Vũ lập tức trầm xuống, thầm thì tự nói: “Xem ra Bạch Long không quản nghiêm chất lượng nghe giảng của học sinh rồi!”
Nhạc Huy bị y dọa, lập tức nhớ ra đó là thứ gì, nhưng cũng lập tức bị dọa ngây: “Ngươi nói, chắc không phải là cái đó…”
Tâm tình hắn bắt đầu sôi sục, bản thân giỏi dùng dược, thế nhưng lại quênmất còn có cách làm tà môn này. Từng có y thư viết rằng “Châm đâm tríchmáu, công tà nhanh nhất.” Nghe nói từ khi nhân loại còn ăn lông ở lỗ,thì đã học được phương pháp trị liệu mở động lấy máu tại vết thương.
“Trích máu thích đáng để lưu thông kinh mạch, điều khí lý huyết sao?” Nhạc Huy ngạc nhiên nói. “Du y đương thế cũng đa phần dùng dược thạch châm cứu,nhưng cách trích máu khi châm cứu dù sao cũng là tà môn, Hoàng đại ngươi chỉ am hiểu một chút về trị liệu chấn thương gãy cốt, sao lại biết đếnliệu pháp trích máu chứ.”
“Trong châm cứu cũng có liệu pháp trích máu?” Hoàng Linh Vũ vô cùng kinh ngạc, “Trước kia khi ta bảo Bạch Longthêm vào môn này, chỉ là vì Châu Âu … không, không có gì… được rồi, nhìn cái gì mà nhìn, đừng di chuyển vấn đề, đầu ta sắp nổ rồi, mau giúp tatrích chút máu.”
Trước thời văn nghệ phục hưng, y học Châu Âu thô thiển tới mức nhân thần đều phẫn nộ, nhưng liệu pháp trích máu được sửdụng phổ thông trong đó lại cũng có thể tạo được hiệu quả cực tốt khigặp đúng chứng bệnh. Đương nhiên, đối với Nhạc Huy, Châu Âu, văn nghệphục hưng là không hiện thực, vì thế Hoàng Linh Vũ chọn cách đưa vấn đềra như thế.
Thật thần kỳ, nơi tây phương cách xa như thế lại bấtđồng ngôn ngữ, nhưng cũng có cùng nội dung văn hóa, quả nhiên sự pháttriển của nhân loại luôn là song song, cho dù sống ở những nơi khácbiệt, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có điểm chung tương tự đáng kinh ngạc.
Nhạc Huy á họng, cuối cùng vẫn chọn lựa không luẩn quẩn trên luận đề này, mà lập tức rút túi kim châm ra, lấy một cây kim thô có phần đầu hình dao.
“Nhìn cách thức của ngươi, ta có chút hối hận rồi…”
“Không, thực tế đề nghị của ngươi rất chính xác, nếu đã không thể đè ép chânkhí tạp loạn, thì phải trích huyết cho ngươi. Tuy đối với thân thể không tốt, nhưng ít nhất so với mất mạng vẫn tốt hơn. Chúng ta phải cho đámchân khí tác loạn đó xem thử, không có sự giúp đỡ của huyết dịch, chúngcòn có thể hoành hành tới lúc nào! Sí Diệm đại ca, giúp ta vác y đến lều trướng nào cũng được, ta không muốn để người khác thấy hết Hoàng đại mỹ lệ của chúng ta.”
“Ngươi càng lúc càng giống nhà diễn thuyết không cần mặt mũi.”
“Thật xin lỗi, ta căn bản không biết cái gì là nhà diễn thuyết, Hoàng đại,ngươi cứ nhận mệnh đi, ngoan ngoãn để ta trích máu đi.” Nhạc Huy tà áccong môi cười, “Ta sẽ không để ngươi chết.”
……
Thấy huyếtdịch hoặc là đỏ tươi hoặc là ám đỏ từ các huyệt đạo bắt đầu thấm ra, tim Mộ Dung Sí Diệm đập thình thịch. Biết rõ tốc độ chảy này rất chậm, quakhông bao lâu sẽ đông lại, sẽ không nguy tới tính mạng, nhưng hắn vẫnrất khẩn trương. Nhưng cứ nhìn cứ nhìn, liền cảm thấy màu sắc này vôcùng tươi đẹp.
Hắn mê đắm, trầm mê, dần dần cúi đầu xuống.
“Nếu hiện tại là buổi tối thì tốt rồi.” Hoàng Linh Vũ thở dài, tiếc hận nhìn ánh tịch dương vẫn còn kia.
Sí Diệm ngây ra một lúc, mới tỉnh táo lại.
“Tại sao lại nói vậy, ta hạ châm sẽ không nhìn rõ lắm, châm thêm cho ngươivài cái động thì không tốt chút nào.” Nhạc Huy vừa chuyên chú tiếp tụcthông kinh mạch trích huyết tại các huyệt vị, vừa không để tâm nói.
“Ngươi xem, bộ dáng Sí Diệm rất giống tộc hút máu. Sinh vật mỹ lệ xuất hiệntrong bóng đêm.” Hoàng Linh Vũ nằm trên chiếu cỏ, thò tay sờ sờ mặt SíDiệm, giúp hắn lau đi huyết dịch bị dính trên khóe miệng.
“…” SíDiệm bị dọa nhảy dựng, không ngờ hắn lại không chú ý tới mình từ lúcnào đã liếm lên vết thương của Hoàng Linh Vũ, đáng lý ra hắn vốn nênchán ghét huyết dịch.
“Thích hợp với bóng tối, lại hút máu… tachỉ có thể nghĩ tới con muỗi, con muỗi vạn ác!” Nhạc Huy châm một câykim ba gốc dưới nách Hoàng Linh Vũ, khiến y hừ lên một tiếng.
“Ngươi còn cảm thấy đau à, ta vốn cho rằng ngươi là tượng gỗ, còn có thể tùy tiện nói đùa.”
Hoàng Linh Vũ thấp giọng nói: “Nhạc Huy sắp phát cuồng thật đáng sợ, Sí Diệm ngươi về sau ngàn vạn lần đừng chọc hắn.”
__
Trời dần tối, Mộ Dung Sí Diệm cõng Hoàng Linh Vũ lên núi, gió núi mát lạnh,bọn họ ngồi trên đệm cỏ dày mềm mại, từ xa ngắm thành trì như một đườngthẳng ở bên kia.
Tiếng pháo ùng ùng từ xa không ngừng truyền tới, chấn động giống như tiếng sấm chân trời, nặng nề khiến lồng ngực nghẹt thở.
Màn đêm dần đậm, ánh lửa càng lúc càng rõ ràng hơn.
Hoàng Linh Vũ mệt mỏi, gối đầu lên vai Sí Diệm, nhắm mắt nghỉ ngơi. Sí Diệmlại biết y vẫn chưa ngủ, thấp giọng nói: “Không có chuyện gì, khi chúngta đi không phải đang xây dựng đầm đất ngoài tường thành sao, hình nhưdày cỡ một trượng, pháo đạn bình thường không thể vào được.”
Hoàng Linh Vũ mở mắt, không nói một lời.
Đối mặt với Hoàng Linh Vũ trầm lặng, Sí Diệm không biết nên khuyên giải thế nào. Hắn biết người này đang miễn cưỡng bản thân tỉnh táo hành sự,nhưng hắn không cách nào ngăn cản. Những ngày tháng này, hắn chỉ biếtoán hận bản thân tại sao không thông minh một chút, có thể nghĩ đượcbiện pháp giải quyết vấn đề. Nhưng thời gian từng chút từng chút trôiqua, Sí Diệm vô lực phát hiện, hắn chỉ có thể nói những lời an ủi khôngchút quan trọng__ Có lẽ, đêm nay tới ám sát tướng lĩnh của Nam Hàn quânđi? Nhưng muốn xác định nơi ở của tướng lĩnh cũng cần thời gian chuẩnbị.
“Ngươi đang lo lắng cái gì, Sí Diệm?” Hoàng Linh Vũ nói, “Cái gì cũng không cần lo lắng, tất cả đều thực thi giống kế hoạch. Ngươixem…”
Y vươn tay ra, chỉ về chút mây trắng không bắt mắt ở chân trời, nói: “Bọn họ tới rồi.”
Mộ Dung Sí Diệm kinh ngạc nhìn chút mây trắng nhợt đó, trôi nổi thành một đường dài trên trời, nối liền từ rừng cây lên chỗ cao.
“Đó là cái gì…”
“Lục Mang Lâu.” Hoàng Linh Vũ nhàn nhạt cười, “Thật hoài niệm a.”
Trong gió đêm, có một thoáng chốc, Mộ Dung Sí Diệm cho rằng không khí đãngưng tụ lại, khi tỉnh táo mới phát hiện, chẳng qua là ảo giác của hắn,chỉ là vì sự tiếp cận của nhân vật nào đó mà thôi.
Cho tới khihắn thấy một nữ nhân toàn thân bọc trong trường bào hắc sắc dày đặc, làn da trắng nhợt của nàng dưới sự tô điểm của bóng đêm càng trở nên âmhàn. Mà sau đó, xuất hiện tiếp theo là nam nữ không cùng độ tuổi, lụctục đi tới trước mặt Hoàng Linh Vũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.