Cách ngày, Hoàng Linh Vũ không khá hơn bao nhiêu, ngay cả lên ngựa cũng chỉgục đầu muốn ngủ, đối với chuyện bên ngoài không quản không hỏi, may màcó Mộ Dung Bạc Nhai ở sau lưng bảo vệ không để y ngã xuống ngựa. Còn vềnữ nhân được giải nguy kia thì lại tốt lên không ít.
Vì ít nhấtphải đưa nữ nhân cô thân này tới thành trấn gần nhất, nên không thểtránh khỏi lại phải đi thêm một đoạn. Điều này làm khổ Sí Diệm, vì trênđường bị nữ nhân đó dùng ánh mắt cháy bỏng mà nhìn. Thỉnh thoảng cònnghe được nàng ta lầm bầm tự nói: “Mỹ nhân nhi a mỹ nhân nhi!”
Tới mức Sí Diệm càng nghe càng sợ, toàn thân phát lạnh, chỉ đành lặng lẽgiảm tốc độ ngựa, lùi tới cạnh Bạc Nhai, mượn bóng dáng của huynh trưởng che chắn ánh mắt quấy rối của quái nữ nhân kia.
Mộ Dung Bạc Nhai thấy hai người này một truy một tránh, cũng cảm thấy đệ đệ đáng thương, cuối cùng xen vào, hỏi nữ nhân đó: “Nhị Nương, ta nhớ lần trước khôngphải có một nam nhân không chịu xa ngươi nửa bước sao, sao không manghắn theo, cũng để phòng nguy hiểm.”
Nhị Nương đó cuối cùng mới chuyển mắt khỏi Mộ Dung Sí Diệm, cười sảng khoái: “Nam nhân đó, sớm đã bị ta đá rồi.”
“… Nhị Nương, ta nhớ trước kia ngươi đã đá mấy nam nhân rồi đó.”
“Haizz! Dạo gần đây, muốn tìm một nam nhân hợp ý, thật khó nha! Đúng rồi, vịbên đó chính là đệ đệ của ngươi sao? Ta thấy đó là nam nhân tốt đó,không bằng để ta chiếu cố hắn được không?”
Mộ Dung Bạc Nhai lúngtúng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403462/quyen-3-chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.