Không biết nghĩ tới cái gì, Hoàng Linh Vũ đột nhiên ôm bụng cười ha ha, vìvốn đã bị chọc tới thở không nổi, lúc này lại giống như bị nghẹt thở bắt đầu ho khan.
“Ngươi cười cái gì?” Mộ Dung Bạc Nhai không hiểuhỏi, còn đau lòng giúp y thuận khí, “Có cần khoa trương như vậy không,ngươi sắp nghẹn chết rồi, nếu vậy ta phải xuống địa phủ tìm ngươi tớibáo thù a.”
Cho tới khi có thể nói, Hoàng Linh Vũ mới ngắt ngứđáp: “Ta nhớ tới ‘bắn pháo’ vừa rồi ngươi mới nói… Ngươi biết nghề bithảm nhất thiên hạ là gì không?”
Mộ Dung Bạc Nhai nhíu mày nghĩ, đã đến lúc này rồi, còn muốn ta đoán câu đố, chẳng lẽ là kế hoãn binh.
“Nghĩ không ra đúng không, ta nhắc ngươi một chút, nghề bi thảm nhất chỉ có Nam Hàn quân mới có.”
“Chẳng lẽ có liên quan đến thiết pháo?”
Hoàng Linh Vũ lại ôm bụng thở dốc yếu ớt: “Chính là binh cấp dưỡng cho pháobinh doanh a, ngươi nghĩ xem__ đeo nồi đen, đội mũ xanh, nhìn người khác bắn pháo… a ha ha ha ha!” (Đội mũ xanh: Bị cắm sừng, bị ngoại tình, bắn pháo: Là tự giải tỏa bằng tay.)
Mộ Dung Bạc Nhai vừa nghĩ, quảnhiên, Nam Hàn quân có nhiều người đội mũ sắt đen, trắng, chỉ có binhcủa pháo binh doanh mới đội mũ màu xanh. Hắn nhịn không được nữa cũngbật cười. Nhưng không bao lâu, đột nhiên ngừng lại, tiếng cười giống như bị bẻ gãy biến mất tăm.
“Đây chắc không phải là câu chuyện cười chỉ có thế giới trước của các ngươi mới có đi.”
“Đúng a.”
“Đáng chết.” Mộ Dung Bạc Nhai nhỏ giọng lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403443/quyen-3-chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.