Y vụ binh đó lại vội vàng chạy về, dưới nách kẹp mấy túi gạo, trong taybưng một cái bồn nát. Hoàng Linh Vũ vừa thấy, vội gọi hắn lại, chỉ thứtrong tay hắn hỏi: “Đó là cái gì?”
“Tro than a.” Binh sĩ nhìn thứ dạng phấn tro đen kịt trong bồn, lý lẽ đương nhiên nói.
Gân xanh trên trán Hoàng Linh Vũ nhảy ra từng sợi, nói: “Căn bản còn chưađốt đủ lửa, đây là than củi, phải đốt thành loại tro màu trắng…”
“Được rồi được rồi, ngươi xem bản thân mình là gia phó Mạc gia dưỡng sao?Than củi thì than củi, dù sao cũng là sạch sẽ, cùng lắm thì nàng ta bịđen mông thôi, cũng không phải là chuyện gì to tát.” Mộ Dung Bạc Nhainói với y như thế, còn vừa kéo người ra ngoài.
“Ta là lo lắng cho sự an nguy của binh sĩ của ngươi, bạch phát ma nữ đó nếu muốn khiếnngười khác không thoải mái, không dùng võ công cũng có thể làm được.”
Mộ Dung Bạc Nhai cười nhạo nói: “Thủ hạ do Trác Kiếm huấn luyện ra, làm gì có mấy ai da mặt mỏng. Càng huống hồ quân y trướng vốn còn là do DươngVĩ quản, lúc đó ngươi không có ở đấy cho nên không biết có bao nhiêu náo nhiệt.”
“Được, là ta lo xa, không nên hoài nghi năng lực củangươi.” Mới nói tới đây, quả nhiên nghe thấy trong xe ngựa của Mạc Xántruyền tới tiếng mắng chửi, hiếm khi y binh lên đó cũng không có oánthán gì, không phát một tiếng ngồi yên tại đấy, không biết đang làm gì.
“Được rồi.” Hoàng Linh Vũ nói. “Ta thừa nhận, đối với nàng ta như vậy là rấtkhông nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403442/quyen-3-chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.