Hoàng Linh Vũ nghiêm túc nhìn bóng lưng những thiếu niên đó, nghiêm túc nói: “Con người phải ích kỷ một chút mới tốt.”
Trình Bình nhất thời không hiểu, chưa từng nghe nguyện vọng kỳ quặc thế này, khó hiểu đợi y nói tiếp.
“Ngươi cảm thấy ích kỷ là chuyện không tốt sao?”
“Đích thật… không thể tính là chuyện tốt.” Trình Bình nói.
Hoàng Linh Vũ cười như không cười, trong mắt có chút chế giễu. Y rất ít khilộ ra thần sắc chế nhạo, khiến Trình Bình có chút sợ hãi.
“Thậtra mỗi người đều muốn bản thân ích kỷ, nhưng lại không thể nào chịu được sự ích kỷ của người khác. Dựa vào cái gì mà đám hoàng đế quan lại cóthể ‘hình bất thượng sĩ đại phu’? Nếu các bách tính có thể dũng cảm íchkỷ tự lợi, thì gia hỏa Mộ Dung Nhuệ Việt đó còn dám dẫm lên đầu các lãobách tính tác oai tác phúc sao?” (*Hình bất thượng sĩ đại phu: sĩ đạiphu: chỉ quan lại. Ý nghĩa: Quan lại phạm pháp thì không nên dễ dàng ápdụng nhục hình.)
Trình Bình á họng không nói được gì, nghĩ lạiquả thật đúng vậy. Triều đình xác thực hy vọng người thiên hạ đều khôngích kỷ, để có thể đem lại càng nhiều lợi ích cho hoàng triều hưởng dụngmà thôi.
“Ta rất cao hứng khi học sinh của Lục Mang Lâu đủ dũngcảm, bọn họ có thể dũng cảm ích kỷ, hơn nữa chỗ bọn họ chấp nhất cũngđáng để bọn họ ích kỷ.”
“Chỗ nào?” Trình Bình hỏi.
“Tự docùng người giao lưu không sợ bênh chê bè cánh, tự do phát biểu kiến giải mà không phải gánh tội, bản thân nghiên cứu chuyện bản thân muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403399/quyen-2-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.