“Cách nghĩ này thật đặc biệt, xem ra ngươi chắc chắn phải giúp hắn.”
“Lúc đầu, ta chưa từng nghĩ người không quan tâm thế giới này, muốn mơ mơ hồ hồ sống, lại dấy lên chiến hỏa dữ tợn. Bọn họ không biết suy nghĩ chỉbiết phục tùng, người như vậy sao biết cảm thấy đau? Người như vậy chodù bị cuốn vào chiến hỏa, cũng nhất định băng lạnh như khúc gỗ. Sau đógặp ngươi và Sí Diệm, ta mới tỉ mỉ suy nghĩ chuyện của các ngươi. Cáigọi là cuộc sống tê liệt, không phải là do ý nguyện của bọn họ. Bọn họkhông phải vì không cảm thấy đau cho nên mới lạnh nhạt với thế sự, mà vì nếu không đè nén, hoàng triều tuyệt đối sẽ không cho họ con đườngsống…. Mấy ngàn năm trôi qua, ngày tháng tích lũy, sức mạnh hoàng triềuđã cường đại như thế, sức mạnh của một thôn hai thôn nhỏ như thế, kếtcục của dân biến chính là bị lực lượng khuynh quốc tiêu diệt…. Sai lầmcủa bách tính và nô phó tầng lớp thấp nhất, đó là chỉ lãnh mắt bàngquan. Sai lầm của công cụ như ngươi và Mộ Dung Sí Diệm, đó là chỉ biếttiếp tay cho giặc. mà những người nắm quyền lực lớn nhất, lại uống hếtmáu người trong thiên hạ, ăn hết thịt người trong thiên hạ, xem lòngngười thiên hạ như trò chơi để vui đùa. Nếu so sánh, thì bên nào làđịch, không phải nhìn là biết ngay sao?’
Trình Bình nhìn HoàngLinh Vũ không ngừng đi tới, lặng lẽ đi theo. Những gì Hoàng Linh Vũ vừamới nói, hiện tại không chỉ là cách nghĩ của một mình y, những học sinhđó tự có suy nghĩ của mình, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403398/quyen-2-chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.