“Mặc kệ bọn họ nói gì đi. Ngược lại ngươi đó, tạo ra phong phong vũ vũ,khiến mình một thân tanh bẩn, hiện tại còn trở thành mục tiêu quan trọng của tổ chức ám sát.” Bận tâm mối quan hệ bạn vong niên với Mộ Dung BạcNhai, Tư Đồ Ngạo vẫn có chút lo lắng cho Hoàng Linh Vũ.
“Mục tiêu thì mục tiêu thôi, ruồi nhặng tới càng nhiều, vừa hay cho đám thỏ conđược rèn luyện.” Hoàng Linh Vũ chỉ những nhân thủ mới của Lục Mang Lâu.Nhờ phúc của những tổ chức sát thủ loạn thất bát tao tùy tiện nhận mốilàm ăn hơn nữa thủ đoạn bỉ ổi vô sỉ không nơi không dùng tới cực điểm,mà thủ đoạn phòng vệ của Lục Mang Lâu càng lúc càng sâm nghiêm.
Mộ Dung Bạc Nhai vừa nghe bọn họ nói chuyện, vừa chuyên tâm quan sát trận giao phong bên ngoài.
Thật ra hắn đã rất lâu không gặp Hoàng Linh Vũ, lần này hắn nghe ngóng đượctin Nam Hàn chuẩn bị toàn lực vây sát Mộ Dung Sí Diệm, hơn nữa cũng đạtđược tình báo Mộ Dung Nhuệ Việt đã bỏ mặt yêu đệ này tự sinh tự diệt.Hắn vốn muốn thỉnh cầu Bạch Y giáo tương trợ, ngặc nỗi Bằng Tổ trước đây tiếp tay cho giặc, đắc tội không ít người Tây Thương, đến mức không thể không ngàn phương vạn kế móc nối với Hoàng Linh Vũ.
Chẳng quacho dù như vậy, ngay cả hiện tại gặp mặt, cũng cách một lớp màn sa hắcsắc, khoảng cách giữa hai người vẫn xa như thế, căn bản không biết phảinói gì mới được.
Hoàng Linh Vũ từ lúc rời khỏi Mộ Dung Bạc Nhai,dựa trên cơ sở của bang người lười kiến dựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403386/quyen-2-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.