Chúng nhân Nam Hàn nghe người này sỉ nhục mẫu quốc của mình như vậy, nộ hỏathăng cao ba trượng, phải biết bím tóc kim tiền này là tập tục từ lúckhai mở thánh tổ hoàng đế, quốc dân đều cho rằng thần thánh đoan trangvô cùng, nào dung được sự bôi nhọ của người ngoài, nhất thời bầu khôngkhí trở nên rất khẩn trương.
“Phác.” Kim Văn Quảng nhấc tay ngăn cản Phác Vệ Bình đang muốn lao tới chiến đấu, “Chúng ta đã thua lần này.”
Phác Vệ Bình nghi hoặc không hiểu, Trình Bình thì đã vác Mộ Dung Sí Diệm lên vai, trong tiếng cười âm trầm triển khai thân thủ, phi thân nhảy lênvách tường. Trường bào màu xám phất phới vài lần rồi chìm vào bóng đêm.
“Không thể thả hổ về rừng!” Phác Vệ Bình vội vã la lớn: “[Tự Liên Tập] còn ở trong tay hắn…”
Kim Văn Quảng quát lên: “Không được tự tiện vọng động!”
Tiếng quát này có hiệu quả hơn bất cứ lực khí nào, chúng nhân Nam Hàn rục rịch muốn động đều đứng nghiêm tại chỗ.
Hoàng Linh Vũ nghiêng đầu, minh ly trên đầu cũng hé ra góc độ khả ái. Chẳngqua người hắc y kỵ mã hành tung như ma quỷ làm ra động tác này, chỉ cóthể cảm thấy càng thêm quái dị.
“Nhanh như vậy đã phát giác rarồi.” Y bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ, sau đó cao giọng nói: “Còn không racả đi, hành tung bị người phát hiện cả rồi.”
Trong chớp mắt, trên dưới bờ tường, trong ngoài dân trạch, thò ra không biết bao nhiêu cung thủ mặc y phục dạ hành.
Đám người này được huấn luyện kỹ càng, bao vây tầng tầng dồn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403385/quyen-2-chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.