Cũng vào lúc này, thủ vệ không ngừng đi xa, Trình Bình trầm mặc nhìn bóng lưng hắn.
Trong thời gian này không ai lên tiếng, Hoàng Linh Vũ nằm úp trên mặt đất ẩmướt, mái tóc dài phủ kín gương mặt y. Cho nên không ai chú ý thấy tay yđang khéo léo nhẹ nhàng đặt bên môi. Không ai chú ý thấy, nhờ mái tócdài che giấu, y lặng lẽ lấy từ trong miệng ra một vật cực mỏng cực cứngcũng cực bén nhọn, mà sau đó nhẹ nhàng nắm giữ trong tay.
Đíchthật, trong tù ngục cái gì cũng không có, ngay cả bình sành đựng nướccũng là hàng thô thấp kém, cho dù đập thành mảnh vỡ cũng không thể nàorạch người bị thương. Mộ Dung Nhuệ Việt cho phép người khác mang đá cuội đến cho y, cũng là vì viên đá tròn nhẵn không có lực sát thương, hơnnữa không dễ dàng giấu trên người. Nhưng những điều này không gây trởngại y tìm phương pháp tự cứu mình.
Cho đến khi thủ vệ đi không còn bóng dáng, Trình Bình mới quay người nhìn Hoàng Linh Vũ nằm úp sấp dưới đất.
Trong tù ngục vì phòng ngừa dịch bệnh, mỗi tuần (*10 ngày) đều sẽ phân phátcho tù phạm y phục thay đổi và nước để tẩy rửa thân thể. Nhưng từ saukhi Hoàng Linh Vũ phát điên, thì ngay cả những chuyện đơn giản này cũngđều quên mất phải làm thế nào. Lão y chính phụ trách bảo vệ tính mạngcủa y, khi y ngủ sẽ giúp y tẩy máu và mồ hôi, nhưng một khi y tỉnh rồi,thì lại như con cẩu điên mắc phải bệnh dại, thấy bồn nước lớn liền vừakêu vừa la, vừa bò vừa lết đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403353/quyen-2-chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.