Đông đi xuân tới, xuân đi thu tới. Chớp mắt, nửa năm đã trôi qua.
Trong nửa năm, rất nhiều chuyện đã biến đổi, cũng có rất nhiều chuyện vẫnkhông thay đổi. Thứ biến đổi, chẳng hạn như sen nở rộ trong mặt hồ xanhbích, chẳng hạn như con ve mùa hạ lười biếng kêu chi chi không nghỉ. Thứ vẫn không thay đổi, chẳng hạn như sự yên tĩnh trong đình đài lầu cáccủa phủ đệ hoàng thân quốc thích, sự thuận tùng của nô phó tì nữ.
Đối với những thay đổi và không thay đổi trong chớp mắt này, chẳng qua lànhững sự vật bình thường mà đời người phải trải nghiệm. Thân sống trongthế sự, rất nhiều chuyện còn chưa kịp tỉ mỉ suy nghĩ, toàn thân tâm đãchìm sâu vào, toàn thân tâm đã quen thuộc. Cũng như Trình Bình hôm nay,cung kính theo thói quen phủ phục dưới đất, đợi chờ huấn thị của tônthượng.
Mà Mộ Dung Nhuệ Việt như đang suy nghĩ gì đó, ngồi saubàn gỗ phách rộng rãi, mục quang chăm chú nhìn hồ nước xanh lá rũ bênngoài cửa sổ. Hắn suy nghĩ rất lâu, Trình Bình đang phủ phục dưới đấtcũng không chút động đậy.
“Gần đây y chỉ cần đá cuội sao?”
“Đúng vậy, y vẫn ngày ngày đang tìm ‘xương đầu gối’, nhưng chung quy không thỏa mãn.”
“Ngươi thấy y thật sự phát điên hay giả điên?”
Trình Bình suy nghĩ một chút, đáp: “Trước đây không ít người bị tổn hại thânthể, kích động quá mức mà thần trí thất thường. Tình trạng của y, cũngcó thể là sau khi bị khoét đầu gối phát sốt cao nên hư đầu óc rồi.”
Mộ Dung Nhuệ Việt tùy tiện lật xem quyển thư trên bàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403350/quyen-2-chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.