Khi Hoàng Linh Vũ tìm kiếm lối ra, trời vẫn chưa sáng. Đang vào ngày hàn lạnh nhất, gió lạnh thấm tận xương.
Hôm trước khi thoát thân từ Tần Hoài Lâu, ngoại y của y đã thoát ra bỏ lạitrong nhã cư của Mộ Dung Sí Diệm, Mộ Dung Bạc Nhai sợ y lạnh, có đến một đại hộ gia trộm một chiếc áo khoác da. Hiện tại y đang được chiếc áonày bọc kín. Nhưng từng trận gió đêm lạnh buốt từ giữa núi thổi qua, vẫn khiến y lập tức run rẩy, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu, mò đườngtừng bước xuống núi.
Người vào thời này ít ỏi, đa phần tụ tậpsống trong các thôn làng hoặc thành trì có tường thành hàng rào bảo vệ,nơi hoang dã là thiên hạ của dã miêu lang báo.
Những tiếng hú như tiếng nghẹn ngào xa xa gần gần, thanh âm như tiếng mèo rú chim réothậm chí còn vang trên đỉnh đầu. Hoàng Linh Vũ cũng không cảm thấy có gì đáng sợ, thậm chí còn nghĩ, sao không có mấy con dã lang tới đây, dứtkhoát tới cả trăm con cũng giúp y vượt qua tình trạng thất hồn lạc phách này.
Đi mãi đi mãi, y đột nhiên cắn môi cười. Y nhớ tới một vấnđề, nhớ tới Diêm Phi Hoàng chết thật sự rất oan. Người đó chỉ là đào mãi nên mệt mỏi khát nước. Vốn dĩ Diêm Phi Hoàng đối với điều kiện sinhhoạt đã rất cẩu thả, uống nước mưa cũng không phải chưa từng, nhưngchính vì nhìn thấy bình nước của y. Vì là của y, giữa hai người thườngdùng chung dụng cụ ăn uống, đại khái là xuất phát từ thói quen cuộc sống rất giản đơn, Diêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403337/quyen-1-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.