Hoàng Linh Vũ đột nhiên đứng lên, ngay cả đèn cũng không cầm theo đã đi rangoài. Đại khái là do quá mức kích động, nên đụng ngã ghế, nếu khôngphải Mộ Dung Bạc Nhai kịp thời túm lại, có lẽ nhất định bị ngã ngữaxuống đất.
“Ngươi muốn đi đâu?” Mộ Dung Bạc Nhai chuẩn bị bất luận thế nào, cũng phải cùng y đi.
“Buông ra.”
“Ngươi nói muốn đi đâu trước đi?”
Muốn đi đâu? Trời đất mênh mông, tựa hồ cũng không có chỗ nào để đi. HoàngLinh Vũ suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng lắc đầu nói: “Ra ngoài chokhuây khỏa mà thôi.”
“Ta đi với ngươi.”
“Ngươi không chịu buông ra đúng không?”
Mộ Dung Bạc Nhai không nói gì, nhưng cũng không buông tay__ Đây chính là đáp án của hắn.
Dưới ánh đèn, tầm mắt của Mộ Dung Bạc Nhai nhìn thẳng tắp mang theo quan tâm không chút che giấu, thậm chí còn mang theo sự lo lắng. Điều này khiếnHoàng Linh Vũ khẽ đau lòng, tựa như bị quỷ thần sai khiến, y hỏi mộtcâu.
“Nếu có người gặp khó khăn, giả sử nghèo khó chán nản, giả sử gặp nạn mất mùa, ngươi sẽ làm thế nào?”
Mộ Dung Bạc Nhai hơi kinh ngạc, nhưng lập tức khẳng định đáp án: “Giúp.”
“Nếu có rất nhiều rất nhiều người, với sức lực của mình ngươi khẳng địnhkhông thể cứu hết, ngươi sẽ làm thế nào? Sẽ dạy họ cách cướp phú tế bần, hay dạy họ tự lực cánh sinh.”
Vấn đề này, chính là bất đồng lớnnhất của Hoàng Linh Vũ và Diêm Phi Hoàng. Hiện tại người trẻ tuổi đứngtrước mặt Hoàng Linh Vũ này, có quan hệ gần như là sư đồ với Diêm PhiHoàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403336/quyen-1-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.