Mộ Dung Bạc Nhai mang về không phải thứ gì không bình thường, ngược lại,chỉ vì chúng quá mức bình thường, mới khiến Hoàng Linh Vũ ngạc nhiên.
“Nồi chén gáo chậu bột mì hòn đá…” Hoàng Linh Vũ điểm danh từng món, nửachừng thì Mộ Dung Bạc Nhai cũng không nhịn y nữa, nói: “Cái gì mà bộtmì, ngươi nhìn rõ cho ta, đây là bột phấn! Bột phấn!”
Hoàng Linh Vũ chớp mắt, bừng tỉnh đại ngộ.
Quả nhiên, Mộ Dung Bạc Nhai giải thích ngay sau đó: “Tuy là nông thôn,nhưng cũng may gần nơi phồn hoa, bột phấn các thôn phụ bôi lên mặt cũngtinh tế hơn phương bắc.”
“Bột phấn bôi mặt, gọi tắt lại khôngphải là bột mì hay sao…” Hoàng Linh Vũ nhỏ giọng phản bác, nhưng pháthiện trong chốc lát bốn phía bỗng an tĩnh rất nhiều, ngẩng mắt lên thìthấy Mộ Dung Bạc Nhai vẻ mặt bất thiện, giống như là muốn ép tới đánhngười, vội cười trừ. “Vậy hòn đá này thì sao?”
(*Bột phấn: hánviệt là ‘bạch phấn’, bột mì: hán việt là ‘diện phấn’, bột phấn thoa mặt: hán việt là ‘sát diện bạch phấn’ nói tắt là ‘diện phấn’. =]])
“Đá đỏ.” Mộ Dung Bạc Nhai vừa nói vừa nhận lấy cối và chày từ trên vai MạcAm, bỏ viên đá son màu đỏ diễm đó vào trong, tự mình mài nát. Mạc Amcũng ở một bên dùng nồi nhỏ nấu nước, đổ hết bột phấn thoa mặt trong túi vào rồi khuấy đều.
Không bao lâu, Mộ Dung Bạc Nhai cũng đổ vụn đá đỏ vào bên trong, nồi canh trắng lập tức biến thành màu sắc hơi đậm.
Lúc này Hoàng Linh Vũ đã biết bọn họ rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403323/quyen-1-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.