Dương Châu vốn là thắng cảnh có tiếng, chỉ là mùa đông lạnh lẽo lại du lịch ở Dương Châu, thì không phải là chuyện hay ho gì. Một ngày, đám người MộDung Bạc Nhai đã rời khỏi quốc cảnh Đại yến, đến Dương Châu Đông Ngô.
Phong tục của Đông Ngô và Đại Yến rất khác biệt, vì thường buôn bán với cácnước, phong khí mở rộng, người Ngô cũng văn nhã hiếu khách. Vốn là nói,nếu thoát ly khỏi quốc cảnh Đại Yến, đám người cũng coi như bình an,nhưng ngoài dự liệu là, càng tiếp cận nơi phố chợ đông người nhiềumiệng, ánh mắt mang theo kinh dị nhìn bọn họ càng lúc càng nhiều.
Khi đi qua một ngõ quẹo, vì người bên tường chen chúc, những kẻ quan sátchỉ chỉ chỏ chỏ bức tường thầm lẩm bẩm, Hoàng Linh Vũ có chút hiếu kỳnhìn qua. Thì ra là Dương Châu phủ đang công bố một cáo thị công báomới, trên bức tường dán cáo thị còn dán danh sách những bức họa to tonhỏ nhỏ của những yếu phạm đang bị truy nã.
Y thầm hô một tiếngchết tiệt, té ra trong mười mấy bức họa yếu phạm bị truy nã dán trêntường dó, thế nhưng lại thấy bức vẽ của chính mình, cho dù là họa phápthủy mặc, nét bút thưa thớt vẫn phác họa được hết nét đặc trưng củangười. Trên cáo thị viết: Đại Yến phạm nhân Hoàng Linh Vũ, câu kết vớiphế tam hoàng tử, yêu ngôn hoặc chúng, ý đồ làm loạn, hành động nghịchthiên, đại nghịch bất đạo. Chỉ cần bắt sống, thưởng hoàng kim năm ngàn.
Bên cạnh vài hàng chữ nhỏ viết: Đại Yến tam hoàng tử phế làm thứ dân, bảynước cùng truy nã, bất luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403322/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.