Ký ức xuất hiện vết nứt, đại khái chừng một tháng sau, chỉ nhớ mang mánghôm đó, hình dáng của cuốc sắt bị dính đầy bùn dưới ánh chớp, và mộtbên, gương mặt Diêm Phi Hoàng bình tĩnh, cứ như vậy nhìn y bị đánh ngã.
Trong bệnh viện lớn nhất tỉnh, nhìn qua cửa sổ kính thủy tinh sát đất, trongmắt là bãi cỏ xanh rì, người nhà dìu người bệnh tản bộ dưới mặt trời.
“Trải qua kiểm tra, mắt và thần kinh thị giác của cậu đều bị tổn thương, vìthế thị lực sẽ bị giảm, có lẽ là nguyên nhân tâm lý nữa. Nhưng chỉ làtương đối thôi, trên điện não đồ cho thấy khu vực thính giác của cậunhạy bén hơn người bình thường rất nhiều__ tôi đề nghị cậu nên đi tớikhoa thần kinh một lần…” Vị bác sĩ mặc chiếc áo khoác trắng to rộng bênngoài áo sơ mi ngắn tay dừng lại, hỏi: “Cậu nghe thấy tôi nói gì chứ?”
Hoàng Linh Vũ nãy giờ vẫn trầm mặc ngồi tựa trên ghế sô pha đối diện nhìn cửa sổ sát đất sau lưng bác sĩ, không để ý ừ hử một tiếng.
“Bỏ đi, tôi lại quan tâm đến chuyện đó của cậu hơn, cuối cùng chuẩn bị xử lý thế nào?” Bác sĩ trẻ tuổi lại hỏi.
“Viện kiểm sát đã quyết định không khởi tố xử lý. Cho dù bị khởi tố, Đại Hủcũng sẽ làm luật sư biện hộ cho tôi, cậu ấy nói biện hộ vô tội hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Vậy sao? Đại Hủ a, nghe nói hiện tại cậuấy đã có chút danh tiếng về phương diện biện hộ hình sự rồi, năm đótrong lớp khoa học của chúng ta chỉ có cậu và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403319/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.