Tiếng gỗ cháy tí tách thay cho lời nói. Vì cả hai đều biết đối phương muốnnói gì, đều lý giải đối với hiện thực xã hội, khoảng cách rất xa củagiàu và nghèo, hai người từng tranh chấp không biết bao nhiêu lần, cuốicùng cũng tan rã trong không vui.
Cuối cùng, Hoàng Linh Vũ nhìnDiêm Phi Hoàng đang cầm chiếc bình, chậm rãi nói: “Cậu muốn nói với tôicái gì? Vì sự nghèo khó của bọn họ, cho nên cậu dạy bọn họ cách trộm mộ? Cậu quá ấu trĩ rồi!”
“Vậy cậu thì biết cái gì? Cậu biết cuộcsống của họ không? Cậu từng chịu đựng nỗi khổ ăn bữa trước lo bữa sauchưa? Thôn làng của Nhị Thập Cửu, toàn thôn chỉ hơn trăm nhân khẩu,nhưng đã có hơn tám mươi người vì bán máu mà mắc bệnh AIDS, nó muốn đilàm công kiếm chút tiền cho thôn, nhưng chưa đủ mười sáu tuổi, xưởng nào cũng không dám thuê nó, cho dù dám thuê, cũng liều mạng hạ giá.”
Diêm Phi Hoàng càng nói càng kích động, bất tri bất giác đứng lên nhìnxuống. “Nơi trưởng thành từ thời để chỏm, trước nay chưa từng có nhà xây bằng gạch, hơn mười năm nay chỉ có con gái gả ra ngoài, chưa từng cócon gái nào bên ngoài gả vào trong. Nó muốn kiếm tiền để giúp ngườitrong thôn chuyển chỗ ở, nhưng ai có thể thỏa mãn nguyện vọng của nó?Sâu mọt của xã hội này lẽ nào còn không đủ nhiều sao, bọn chúng có thểtham ô thối nát ăn ngon ngủ ngon, tại sao những người chỉ dự vào sự nỗlực của mình đào một vài mộ chí cũng là mắc tội đáng chết? Kẻ trộm thìbị tội chết, kẻ soán vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403318/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.