(Thệ giả: Người đã chết)
“Có thể khiến đường đường tam hoàng tử nếm trải giấc mộng bị vỡ nát, cho dù chỉ trong thoáng chốc, tiểu nhân cũng cảm thấy vạn phần vinh hạnh!” Người phun ra những ngôn luận trung thành chí tâm, lại dùng ‘Thiết Sa chưởng’ thi triển hình phạt với Mộ Dung Bạc Nhai.
“Đừng, đừng lắc…” Mộ Dung Bạc Nhai vội nắm cổ tay y, nhăn mày vì bị lắc choáng váng.
“Ngươi…” Hoàng Linh Vũ thấy hắn hiếm khi lộ ra thần sắc yếu đuối, cũng khó tránh chìm vào nghi hoặc, qua một lúc mới thấy hắn giãn chân mày ra.
“Lẽ nào ngươi bị huyết áp thấp?” Hoàng Linh Vũ hỏi ra miệng, lập tức thập phần khổ não tự lầm bầm mấy câu gì mà ‘ông nói gà bà nói vịt’, sau đó lại chấn hưng tinh thần hỏi tiếp: “Sáng sớm luôn cảm thấy đầu váng mắt hoa hai mắt vô thần tứ chi băng lạnh?”
Nhưng Mộ Dung Bạc Nhai sớm đã bị câu nói trước đó của y làm ngây ra, bật người ngồi dậy, nắm chặt cổ tay Hoàng Linh Vũ: “Ngươi nói huyết áp thấp, huyết áp là gì? Và tại sao lại thấp?”
Sở dĩ hắn kinh ngạc như vậy, là vì từng có một vị trưởng bối cũng đã nói ra câu thế này. Người đó cho đến cuối đời, cũng đều chờ đợi tìm kiếm một người nào đó tới, hắn đợi một người tên là ‘Hoàng Linh Vũ’ đến. Cho đến rất nhiều năm sau đó, người đó thất vọng, Tiêu Thanh Ngọc và Mộ Dung Bạc Nhai cũng vô vọng, thậm chí đem chuyện này chôn vùi vào trong góc tối ký ức, không còn để tâm đến nữa.
Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403306/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.