“Ngươi rốt cuộc có muốn làm hay không?” Chu tổng quản hiếm khi đích thân tới,đáng tiếc không phải chuyện tốt lành gì. Lúc này trong tay hắn đang cầmmảnh giấy, lải nhải càu nhàu chấp vấn: “Chữ viết xấu như vậy là cho aicoi?”
Hoàng Linh Vũ cúi đầu quỳ trước thư án, thầm nói, chữ viếtxấu thì ta đây thật xin lỗi đó, vốn là luyện để đánh dấu vào biên laicầm đồ đó, đương nhiên không thể đẹp rồi.
“Viết lại.” Chu Bác Bìnhấc cái tay mập mạp lên quét sấp giấy dày trên thư án xuống, tức giậnbừng bừng ra khỏi cửa. Hoạn thị theo sau hắn giống như cũng chẳng xemngười đang quỳ ra gì, hất cằm thật cao, bỏ đi.
Đây là lần thứ chín rồi.
Hoàng Linh Vũ lặng lẽ nhặt những mảnh giấy bị rớt đầy mặt đất, bỏ đi, vẫn phải bảo lưu đến khi viết xong lần sau mới thôi.
Cũng phải nói lại, Chu Bác Bì sao lại có lòng nhẫn nại như thế không cho ynếm nỗi đau xác thịt, nói không chừng cũng vì nể chút mặt mũi của hoànglão tam. Nhưng cũng phải nói lại, mấy ngày nay không thấy Mộ Dung BạcNhai, xem ra hắn cũng ngày ngày đi sớm về khuya, xem ra cũng bận rộnkhông nghỉ.
Được thôi, nhìn cái bộ dạng thái giám nghênh nganghống hách của Chu Bác Bì, lại nhìn bộ dáng rụt đầu của hoàng lão tam,quả nhiên là__ làm người khó, làm nam nhân, càng khó a!
Tiếngbước chân ngoài cửa đã không còn nghe được, bên ngoài trời đã tối mịt,tên Chu Bác Bì kia trở về sẽ có mỹ nhân bóp vai ủ giường cho ngủ, còn ythì__ quay lại nhìn chỗ sâu bên trong gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403303/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.