Nam Cung Ngạo theo mọi người chậm rãi xuống núi, lúc xuống đến chân núi, mới từ từ ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía đỉnh núi đã không còn thấy bóng dáng ai nữa. 
"Ngạo Nhi." Nam Cung thế gia, Nam Cung lão phu nhân mở miệng kêu vài tiếng, nhưng đứa nhỏ này vẫn không trả lời bà. Mười hai năm, trên người đứa nhỏ này có thể thấy được lờ mờ bóng dáng của phụ thân hắn. 
Nam Cung Ngạo về Nam Cung gia một tháng, người người đến hỏi thăm, bà mối lui tới, vội vội vàng vàng kết bạn với những người có cùng địa vị. Nam Cung thiếu chủ trừ việc ngẫu nhiên nhìn về một hướng mà ngẩn người, ngoài ra không còn gì khác thường. 
Sinh nhật hai mươi tuổi của Nam Cung Ngạo, Nam Cung lão phu nhân tự mình chẩn bị yến hội, toàn bộ phủ từ trong ra ngoài đều được giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng tràn ngập khắp nơi. Chỉ có Nam Cung Ngạo giống như một người không liên quan, hàng ngày hắn chỉ luyện võ, kết giao bạn bè cùng địa vị, rồi ngẩn người. 
Hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ* không gần nữ sắc, nhưng từ khi rời khỏi Vọng Nguyệt U lâu, hắn chỉ cảm thấy không muốn như trước nữa. Nếu không phải hắn thường mơ thấy nàng, hắn không nghĩ đến nhớ nhung một người lại là chuyện đau khổ như vậy, trong lòng như tồn tại một khoảng trống. 
Lúc này hắn rốt cục hiểu được sự trả thù của Hạ Hoài Chi, là nhớ thương khắc cốt ghi tâm. 
*Liễu Hạ Huệ: 
Ở thế gia danh viện thay đổi giống như đèn kéo quân, Nam 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuong-thi-yeu/100424/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.