"Ngày mai sẽ đi, Nam Cung thiếu chủ còn gì muốn nói không?" 
Nam Cung Ngạo cúi đầu không nói, Hạ Hoài Chi cười đến tàn khốc: "Nam Cung huynh đừng nói ta đối với ngươi không tốt, đợi đến lúc ngươi gần đi, ta sẽ cho nàng ở cùng ngươi một đêm. Có điều là đừng cố gắng đem nàng đi, uyên ương bỏ mạng không phải là một cái kết hay đâu”. 
Đêm hôm đó, Nam Cung Ngạo lần nữa được gặp nàng. Lưu thẩm đích thân dắt tay nàng đi vào, giúp nàng ngồi lên giường của hắn, Nam Cung Ngạo mặt biến sắc, gọi một tiếng Ly Nhi, nhưng nàng không có phản ứng. "Sao lại ra nông nỗi này?" 
"Lưu Phủ nói, e là do máu tụ chèn ép lên não, hiện tại phản ứng của nàng rất chậm." "Ta hỏi ngươi vì sao lại ra thế này!!" 
"Chủ nhân dùng bình hoa đánh." Ngữ khí của Lưu thẩm mang theo một chút không kiên nhẫn, trong lời nói có ý như ngươi có tư cách gì hỏi ta, ngươi có bảo vệ được nàng đâu. 
Nam Cung Ngạo ở trước mặt nàng thân thiết cúi xuống, ôn nhu vỗ về mặt nàng nhẹ nhàng gọi: "Ly Nhi?" 
Ly Nhi dời ánh mắt, nhìn hắn thật lâu thật lâu, mới chậm rãi cất tiếng gọi: "Nam Cung Ngạo." 
Nam Cung Ngạo mỉm cười, cười đến băng chảy tuyết tan, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, hắn kéo nàng vào lòng, ôn nhu xoa mắt nàng nói: "Đúng vậy, ta là Nam Cung Ngạo, là ta đây."Hắn vừa nói vừa cười. Lưu thẩm ngạc nhiên nhìn nam nhân này từ nhỏ đã kiệt ngạo bất tuân, không ngờ lại có thể nở nụ cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuong-thi-yeu/100423/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.