Sau trận hoan ái, Tiểu Lâm liền ngủ một mạch,chẳng biết trời đâu đất đâu.
Đang trong mộng được đi soi trai cùng yêu xà. Bỗng giật mình một nhát, căn phòng trống rỗng hiện ra.
Đôi mắt vì còn buồn ngủ híp lại, lia xung quanh tìm Ngoạ Hổ.
Nhìn hoài không thấy cậu đành lấy tạm một chiếc áo khoác lên người.
– ahh…ahh…
Là giọng của Ngoạ Hổ? Tiểu Lâm theo tiếng rên đi đến đại sảnh.
Đập vào mắt cậu là một Ngoạ Hổ bị dây xích chằng chịt khắp người, hai chân cũng bị treo lơ lửng, mở rộng hết cỡ.
Bên cạnh là Hoả Long không ngừng kích thích,trêu trọc.
Tiểu Lâm chân mềm nhũn,run run. Bình thường nếu là cậu,nhìn thấy cảnh này chẳng phải rất thích thú sao? Huống hồ trong tưởng tượng cậu đã từng thấy nó rồi?
Cách giải thích hợp lí nhất: “VÌ NGƯỜI NẰM KIA LÀ NGOẠ HỔ”
Tiểu Lâm lao đến chỗ hai người kia,chắn trước Ngoạ Hổ lắp bắp:
– Hoả…Long… Đại vương… Tiểu Lâm… Tiểu Lâm…
Ánh mắt giết người soẹt qua, Hoả Long cất giọng thâm trầm:
– Ngươi làm sao?
Tiểu Lâm lúc này nước mắt đã rơi đầy mặt, nức nở:
– Đại Vương, xin người đừng làm hại Ngoạ Hổ đại vương. Tiểu Lâm cầu xin người.
– Chẳng phải ngươi từng tưởng tượng ra cảnh này rồi cười đến rách miệng đó sao? Thế nào lại không thích?
– Đó là Tiểu Lâm yy, không có liên quan đến đời thực.
– Vậy đời thực thì sao?
Tiểu Lâm cúi gằm mặt lí nhí:
– Đời thực là Tiểu Lâm là của Ngoạ Hổ đại vương…
Hoả Long ngưả cổ cười lớn:
– Hahaha… Xem ra ta là thừa hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thu/1319390/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.