Bà Hiền giờ mới nghe thủng câu chuyện liền quắc mắt lên hỏi Nguyệt Cầm:
–Nguyệt Cầm, chuyện này có thật không? Chị nói đi!
–Dạ không phải con đẩy chị ấy đâu mẹ…con cũng đang đi xuống cầu thang…không hề biết chị Trà Giang cũng đi xuống…sau con thấy chị ấy ngã ra thì mới biết…
–Rõ ràng cô đẩy tôi lăn lông lốc xuống đây mà….huhu….mẹ ơi…cứu con…
–Bác Phú vào gọi xe cấp cứu cho tôi, gọi ngay cho thằng Long về…
Chợt Trà Giang nói:
–Từ từ đã mẹ, để con nghe ngóng xem thế nào đã, đừng gọi cho chồng con vội kẻo anh ấy lo. Con nghe người ta nói phải nằm im theo dõi một lúc xem thế nào đã. Bác Phú…nhờ bác dìu tôi về phòng nghỉ đi….
Bác Phú chưa biết phải xử lý ra sao thì Trà Giang nói tiếp:
–Chắc không sao đâu…hy vọng là không bị làm sao….giúp tôi về phòng đi….
Bà Hiền liền hất hàm ra hiệu cho bác Phú, bác Phú lúc này mới cúi người cho Trà Giang bám vào và đưa cô lên phòng. Bà Hiền và Nguyệt Cầm cũng đi theo, Trà Giang liền nói:
–Con muốn nằm nghỉ, mọi người đi ra hết đi…
–Chị thấy trong người thế nào? Liệu có ổn không?
–Dạ mẹ cứ nghỉ đi ạ, có gì khác lạ con sẽ nói với mẹ ngay.
Nói xong ả từ từ nhắm mắt lại, bà Hiền lắc đầu đi ra. Bác Phú cũng ái ngại nhìn Trà Giang rồi cũng đi theo bà Hiền, chỉ còn một mình Nguyệt Cầm, cô đi vào phòng Trà Giang nói:
–Chị thấy trong người thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thu-2/2566777/chuong-37.html