–Dạ, con tính ghé vào chợ mua ít đồ mà lại gặp toàn du khách Hà Nội nên về luôn mẹ ạ.
Bà cụ Hòa chép miệng nói:
–Mẹ thấy con lo xa quá đấy, mẹ con mình đã phải trốn chui trốn lủi vào tận đây, nơi cùng trời cuối đất này mà con vẫn còn phải lo lắng như vậy thì khổ quá. Mẹ thấy con hãy để cho quá khứ ngủ yên đi, thằng Ba Kiên nó yêu con như vậy…hay là….
–Thôi mẹ ạ, con nguyện sẽ không lấy ai hết. Đời con đã đủ mặn rồi, chỉ hy vọng một ngày nào đó trời thương cho con gặp lại được bọn nhỏ, được nhìn thấy tụi nó khôn lớn là con mãn nguyện rồi.
Bà Hòa lặng người đi rồi ôm lấy con gái nói:
–Đời mẹ thì chả sao, chết cũng được rồi nhưng đời con thì còn dài lắm, không thể phí hoài tuổi xuân như vậy được, vẫn còn mấy chục năm nữa không lẽ con định chôn vùi đời mình cô quạnh như thế sao? Đàn bà cần nhất một bờ vai, khi khỏe mạnh thì không sao nhưng lúc trái gió trở trời lấy ai chăm sóc cho mình hả con? Mẹ cũng đâu sống được mãi…
Chị Thu liền đưa tay lên chậm nước mắt nói:
–Con muốn ra Hà Nội một chuyến mẹ ạ. Con cứ thấy lo lo làm sao ấy, đã hai mươi sáu năm rồi, không biết chúng nó ra sao?
–Con định đi chết đấy ư? Chỉ cần con lộ mặt ra ngoài ấy chúng sẽ giết con mất, nghe mẹ đi, thương con thì để trong lòng, giờ mà con ra đó mẹ sợ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thu-2/2566729/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.