Nhiệp Tiểu Thiến da nhăn tóc bạc trầm ngâm đánh giá kĩ lưỡng một phen xong, mới hỏi: "Chuẳn bị xong chưa?"
Dược Thiên Sầu cũng đang thà hồn trôi theo dòng suy tư, nghe hỏi như vậy thì không khỏi ngẩn ra. Sau khi bị Đại Minh Luân âm thầm điểm một cái, hắn mới hiểu ĩã là đối phương đang hỏi xem mình, đã chuẩn bị nhạc khúc tốt chưa, lúc này khiêm tốn hồi đáp: "Chuẩn bị xong rồi, nhưng không lấy ra được."
Nhiếp Tiểu Thiến không có hỏi lại điều gì, tùy tay bóp nát một khối lệnh phù, chẳng bao lâu sau từ phía xa có một bóng lưu quang bay tới, một vị nữ nhân trung niên thân mặc áo lụa màu thanh sắc nhanh chóng đáp xuống đất, thành thật bước tới bên cạnh hai người, chắp tay nói: "Bái kiến tổng quản!"
Dược Thiên Sầu không khỏi liếc mắt tò mò, sau khi bước chân vào Cực Lạc Tiên Cảnh đều chỉ trông thấy kim bào nhân, không nghĩ tới ở trong Tiên Cung, vẫn có nữ nhân dùng phục sức bình thường, liền thầm truyền âm hỏi Đại Minh Luân nói: "Nữ nhân này là ai?"
Đại Minh Luân hai tay nâng trước bụng, lẳng lặng truyền âm đáp: "Nàng tên Thanh Nương, là người chuyên tư bố trí ca múa nhạc tìm vui cho Tiên Đế. Bởi vì thường xuyên phải nhảy múa, chỉ sợ nàng là người duy nhất ở trong Tiên Cung này không phải mặc Kim Lũ Y giống những người khác."
"Thanh Nương! Người này là Dược Thiên Sầu, sự tình quan hệ tới hôn khánh của Tiên Đế, ngươi hãy thương thào cùng hắn nhé! Đừng để tới lúc đó sẽ làm trò cười cho thiên hạ." Đại tổng quản Nhiếp Tiểu Thiến nhìn Dược Thiên Sầu nhếch miệng nói.
"Ở luôn chỗ này sao?" Thanh Nương ngữ khí lãnh đạm quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, ngôn hành cử chỉ tựa như không hề cung kính như Đại Minh Luân đối với Nhiếp Tiểu Thiến.
Nhiếp Tiểu Thiến da nhăn tóc bạc cau mày nói: "Nhạc khúc góp vui trong ngày hôn khánh của Tiên Đế, hiển nhiên là cùng ngày đó mới có thể lộ ra ngoài, huống chi hắn còn phải học nhiều quy củ phép tắc thanh nhã trong bữa tiệc, tốt nhất là cùng đến Thanh Lê Cung của ngươi nhìn xem đi! Nếu như hắn không được, thì ta sẽ đến gặp Cơ Vũ Tiên Hậu để giải thích!"
Thanh Nương không nói gì, quay đầu trực tiếp hóa thành lưu quang bay mất. Nhiếp tổng quản quét mắt nhìn hai người còn lại, nói: "Mau đến Thanh Lê Cung đi!"
Sau đó, bà cũng hóa thành lưu quang bay vút đi, Đại Minh Luân nhanh chóng bám theo.
Dưới bậc thang, chỉ còn một mình Dược Thiên Sầu đứng si ngốc, chẳng bao lâu sau từ phương hướng ba người kia lao vút đi, có một bóng lưu quang quay về, Đại Minh Luân phiêu phù giữa không trung nhìn xuống dưới, diễn cảm tức giận hỏi: "Dược Thiên Sầu! Sao ngươi còn ở đây làm gì?"
"Mẹ nó! Không phải là người bình thường không được phép tùy tiện phi hành ở trong noi này hay sao?" Diễn cảm trên mặt Dược Thiên Sầu càng phẫn nộ hơn, nhìn thấy kẻ khác bay được, thế nhưng hắn lại chỉ có thể chạy, bảo hắn làm sao cao hứng được đây.
Đại Minh Luân nhất thời dở khóc dở cười nói: "Đại tổng quản đã nói qua rồi, dĩ nhiên là bây giờ có thể phi hành."
"Nàng cho phép bao giờ? Nếu như không nói rõ ràng, ta dám tùy ý mạo hiểm phi hành hay sao?" Dược Thiên Sầu nghiến răng nghiến lợi.
Đại Minh Luân chẳng thèm cãi bướng cùng hắn, phất tay ngắt lời: "Ít nói nhảm thôi, noi này không phải địa phưong mà ngươi có thể giưong oai, mau đi theo ta, đừng để đại tổng quản phải chờ đợi lâu."
Dược Thiên Sầu nghe vậy mới yên lòng, vì thế hai người một trước một sau nhanh chóng bay khỏi noi đây. Từ trên không trung bay ra khỏi thế giói hoàng kim, hai người phi hành thẳng đến ngọn núi cách đó không xa, ở đỉnh núi mây mù bao phủ có xây dựng một tòa cung điện theo phong cách cổ lão.
Trên quảng trường bên ngoài Thanh Lê Cung, Thanh Nương dáng người mánh khảnh liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, nói: "Ngươi theo ta đi vào!"
Dược Thiên Sầu có chút cảnh giác âm thầm liếc mắt nhìn Đại Minh Luân, vừa thấy hắn khẽ gật đầu, mới nhanh chân bước theo phía sau Thanh Nương tiến vào.
Đại Minh Luân và Nhiếp tổng quản từ phía sau đi tới, nào ngờ bỗng nhiên Thanh Nương quay đầu nhìn lại nói: "Hai người các ngươi không cần tiến vào, nhất là đại tổng quản ngươi, Thanh Lê Cung chúng ta không quen nghênh đón những người cao cao tại thượng."
Nói xong nàng liền xoay người bước vào bên trong nội cung, Dược Thiên Sầu bám theo âm thầm chắt lưỡi, không hiểu nữ nhân này rốt cuộc là có bối cảnh như thế nào, mà lại dám dùng ngữ khí bất kính như vậy, đối với người thân tín của Tiên Đế Kim Thái.
Nhiếp tổng quản nghe vậy đành phải dừng bước, cũng mang theo diễn cảm bất đắc dĩ, quay đầu nhìn về phía Đại Minh Luân cười khổ nói: "Ta đây cũng là nữ nhân mà còn không thèm cho ta một chút thể diện."
Đại Minh Luân nhìn theo Dược Thiên Sầu biến mất ở trước cửa cung, trầm ngâm một hồi sau, mới lên tiếng nói: "Đại tổng quản thứ cho ta nói thẳng, lòng trung thành của chúng ta đối với Tiên Đế, cũng không thể áp đặt ở trên người hậu bối được!"
Lời gần như là đại nghịch bất đạo này vừa nói ra, Nhiếp tổng quản thân hình chấn động, mục quang sắn bén đâm thẳng vào đôi con ngươi của Đại Minh Luân, một luồng sát khí nháy mắt tản ra quanh người của nàng. Thật lâu sau mới thu liễm vào trong nội thể, khẽ than thở nói: "Có thể ngươi nói đúng, bất quá chỉ một lần này thôi, ta không muốn tiếp tục nghe thấy ngươi nói với ta những lời tương tự...Nếu không..." Theo sau ngữ khí vừa chuyển, lạnh lùng nói: "Nhìn ra được, ngươi đối với tên Dược Thiên Sầu kia có chút chiếu cố đi!"
"Đại tổng quản minh giám! Ta đối với Tiên Đế vẫn luôn trung thành và tận tâm, có nhật nguyệt chứng giám!" Đại Minh Luân khẽ cung kính hướng nàng khom người, theo sau mới dùng ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Không dối gạt tổng quản, ta kỳ thật cùng Dược Thiên Sầu này không hề có giao tình gì, sở dĩ chiếu cố hắn chính là vì hai vị bằng hữu năm xưa. Ờ dưới tình huống không ảnh hưởng đến lợi ích của Tiên Cung, ta mới ra tay bang trợ hắn một chút thôi!"
Nhiếp đại tổng quản ánh mắt bao hàm thâm ý theo trến người hắn chuyển dời đi, cũng không tiếp tục truy vấn thêm, mà nhìn về hướng cung môn Thanh Lê Cung buồn man mác. Ai cũng có chút chuyện xưa bên người, nàng mặc dù đã tới cảnh giới đăng cực nhân thần, nhưng cũng không có ngoại lệ...
Người đứng bên ngoài không thể nghe thấy thanh âm ở bên trong Thanh Lê Cung,
Ihiển nhiên là bên trong đã bày ra kết giới cách âm, ước chừng khoảng hơn một canh giờ sau, bóng ảnh của Thanh Nương mới phóng ra ngoài cung môn, Đại Minh Luân không nhìn thấy bóng người của Dược Thiên Sầu, đôi con ngươi không khỏi mỉm cười trành về phía Thanh Nương.
"Thế nào? Dược Thiên Sầu này có vượt qua được bài kiềm tra hay không?" Nhiếp đại tổng quản có chút bất đắc dĩ hỏi.
Thanh Nương thần sắc lãnh đạm, cũng không có trực tiếp bình luận gì về Dược Thiên Sầu, mà hồi đáp rất có ý tứ: "Cần phải giúp hắn bố trí thêm một chút, đến lúc đó mới có thể làm cho Tiên Đế cùng Tiên Hậu vừa lòng."
Lời này vừa nói ra, tâm tình đeo đá của Đại Minh Luân mới buông xuống, hắn biết nếu nữ nhân này đã nói như thế, vậy thì Dược Thiên Sầu đã vượt qua được bài kiểm tra ban đầu rồi. Nhiếp đại tổng quản cũng khẽ gật đầu nói: "Vậy liền giao Dược Thiên Sầu cho ngươi, ở ngày hôn khánh cần phải trình diễn thật mỹ mãn đó."
"Ta có yêu cầu." Thanh Nương lạnh lùng nói: "Ta cần đủ nhân công ca múa, còn phải có nhạc công trình diễn nữa."
Nhiếp đại tổng quản da nhăn tóc bạc, không chút chần chừ nói: "Chuyện này không thành vấn đề, ta sẽ cùng người chặp chưởng nhân lực, chọn ra những người có kĩ năng tru tú nhất, để cho bọn hắn toàn lực phối họp cùng các ngươi."
Sau khi có được câu trả lời thuyết phục, Thanh Nương không hề nói một tiếng khách sáo cảm ơn, tương phản gương mặt lạnh lùng muốn xoay người bỏ đi. Đúng lúc này từ phía xa có một gã kim bào nhân thị vệ lướt đến, hướng Nhiếp đại tổng quản hành lễ nói: "Bầm đại tổng quản! Tiên Hậu nghe nói Dược Thiên Sầu đến đây, cho nên muốn triệu kiến Dược Thiên Sầu."
Mấy người nghe vậy đều ngần ra, nhất là Thanh Nương cước bộ đã dừng lại,
Chuyển thân vòng trở về, nhíu mày nhìn Nhiếp đại tổng quản. Nhiếp Tiểu Thiên tuy rằng biết nàng không thích bị người khác quấy rầy công việc của nàng, nhưng bất kể nói như thế nào, hiện giờ Cơ Vũ đã gách vác cái danh đầu Tiên Hậu, chỉ cần không phải là yêu cầu quá phận, cũng chẳng thể nào khước từ, cho nên phụng phịu nói: "Đã là Tiên Hậu triệu kiến, Thanh Nương! Mau kêu Dược Thiên Sầu đến Thủy Tinh Cung kiến giá đi."
Thanh Nương lạnh lùng đáp ứng một tiếng, liền lắc minh phóng vào bên trong cung môn. Chẳng bao lâu sau, Dược Thiên Sầu thần tình hồ nghi chạy ra ngoài, mang theo ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Đại Minh Luân, có vẻ như Thanh Nương không thông báo gì cho hắn biết.
Chóng kiến thần tình nghi hoặc của hắn, Nhiếp đại tổng quản mới vươn tay chỉ vào gẫ kim bào nhân thị vệ, hờ hững giải thích: "Dược Thiên Sầu! Cơ Vũ Tiên Hậu muốn triệu kiến ngươi, ngươi theo hắn đi kiến giá thôi! Sau đó thì mau quay về Thanh Lê Cung, tiếp tục nghe theo an bài, hiểu chưa?"
"Áchể..." Dược Thiên Sầu sửng sốt, Cơ Vũ Tiên Hậu muốn gặp mình làm gì? Dược Thiên Sầu diễn cảm hồ nghi không hiểu, ôm quyền ứng thanh, tiếp theo liền cùng gã kim bào nhân kia bay đi.
Đại Minh Luân ánh mắt lóe ra tinh quang, không biết Cơ Vũ triệu kiến Dược Thiên Sầu rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu. Theo sau khẽ cau mày chặp tay nói: "Đại tổng quản! Nếu như không còn gì phân phó, thì ta đây phải quay về Liên Minh Thương Hội rồi."
Nhiếp đại tổng quản "ân" một tiếng, xoay người rời đi trước. Đại Minh Luân đưa mắt nhìn về phương hướng Thủy Tinh Cung ở phía xa, cau mày hóa thành lưu quang bay đi...
Đóng bên ngoài cánh cổng phỉ thúy tường cao, Dược Thiên Sầu liếc mắt ngắm nhìn tòa cung điện nguy nga tráng lệ ở bên trong. Gẫ kim bào nhân thị vệ, dẫn đến bên ngoài đại môn thì dừng chân, vươn tay chỉ vào bên trong nói: "Đừng để Tiên Hậu chờ đợi, mau mau vào kiến giá đi!"
"Đa tạ!" Dược Thiên Sầu ôm quyền, diễn cảm trên mặt nhìn không ra manh mối nào, sải bước tiến vào bên trong. Nhưng kì thực là trong đầu đang suy tính, không biết Lộ Nghiên Thanh cùng Ngạc Tiên Quân có ở bên trong tòa cung điện này không?
Vừa bước vào bên trong nội cung, Dược Thiên Sầu lập tức bị một căn nhà tranh ở cách đó không xa hấp dẫn, không hiểu bên trong cung điện nguy nga bằng phỉ thúy như thế này, vì sao sẽ xuất hiện căn nhà tranh kia. Trong viện tĩnh mịch trống trải không thấy bóng người, có vẻ như là phi thường hiu quạnh, Dược Thiên Sầu đang kì quái, đường đường là nơi sinh hoạt của Tiên Hậu, như thế nào đều không hề trông thấy một người hầu hạ nào? Lúc này chỉ thấy trước môn khẩu có một người quen bước ra, đây chẳng phải ai xa lạ mà chính là Lộ Nghiên Thanh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lộ Nghiên Thanh diễn cảm phức tạp nhìn hắn, lặng thần đi một chút, theo sau mới cúi người hướng vào trong đại điện, dẫn đầu nói: "Tiên Hậu chờ ngươi ở bên trong đó!"
Dược Thiên Sầu tuy rằng trên mặt lộ vẻ mỉm cười, nhưng trong đôi con ngươi lại dâng lên một tia lãnh ý khó có thể che giấu. Đối với nữ nhân tự tiện làm chủ, gây phiền toái này, hắn chẳng khi nào có hảo cảm gì. Trong lúc bước lên bậc thang phỉ thúy, tiến vào môn khẩu, hắn thoáng mỉm cười ôm quyền châm chọc nói: "Đa tạ!"
Lộ Nghiên Thanh chứng kiến hàn ý khắc cốt minh tâm trong đôi con ngươi của hắn, diễn cảm không khỏi tái nhợt, thân hình, mềm mại lắc lư run rẩy, đầu cụp xuống quay người tiến vào trong đại điện trước. Dược Thiên Sầu cũng nhanh chóng bước vào, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra bên trong đại điện không hề có một bóng thân ảnh nào. Còn đang nghi hoặc, thì đã thấy Lộ Nghiên Thanh dẫn đường ở phía trước, bỗng dưng quẹo vào trong hậu điện, hắn ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn bám theo sau.
Nào ngờ vừa tiến vào trong hậu điện, một cái bàn tay to lớn nhanh như chóp chụp vào gáy áo hắn. Dược Thiên Sầu kinh hãi ngoảnh đầu nhìn sang, chỉ thấy một vị nam nhân thân hình khôi vĩ, đang mỉm cười toe toét nhìn mình, cười ha hả nói: "Xú tiểu tò! Rốt cuộc chúng ta đã gặp lại rồi."
"Lão yêu quái!" Dược Thiên Sầu kinh hô lên một tiếng, người này không phải là Ngạc Tiên Quân thì còn có thể là ai nữa đây. Hai người xa nhau đã lâu, vừa gặp nhau liền nhịn không được mà hùng hổ tay bắt mặt mừng...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]